Tình ca phố
2014-10-29 01:09
Tác giả:
Em chưa đi sao biết phố thênh thang…
Em chưa nhìn sao biết phố đẹp dịu dàng…
Em chưa chạm vào sao biết phố chai sạn…
Em chưa thử sao biết phố sẽ không yêu…
Em chưa quay lại, sao biết thời gian đã trôi đi…lấy mất …tình phố?
Thời gian không thể cuốn trôi đi những vết chai sạn nơi phố đông người, cũng không thể xoa dịu sự ồn ào tấp nập nơi dòng người qua lại. Phố nhẹ nhàng im lìm rúc mình dưới tán là xanh ngả màu vàng, phố âm thầm khép nẹp bên bóng tối du dương một khúc tình. Gió cũng từng nhẹ nhàng ôm chặt phố, mưa cũng từng hòa mình hát vang khúc nhạc phố ngân nga. Nhưng rồi cũng bỏ phố một mình bên bóng tối, một mình cô đơn nhìn trăng sao, vừa gần lại vừa xa tầm phố với.
Ai đó bảo phố đổi thay? Nhưng liệu ra là ai đổi thay phố? Phố đơn giản vẫn là phố thôi, trưởng thành hơn, nhẹ nhàng và câm lặng hơn. Phố dừng chân bên bến bờ của những kẻ đơn côi, là nơi của những quán café sách yên tĩnh mang hương vị trầm lặng. Phố nhâm nhi tách cà phê đen nóng, nhẹ nhàng nhớ lại khúc bản tình ca phố hát cho ai. Ánh đèn điện thay dần cho những giọt trăng. Phố lặng câm ngắm hoài niệm xưa cũ. Có bao giờ gió còn nhớ phố xưa? Có bao giờ gió lặng nghe tiếng xào xạc dưới lòng đường?

Tháng 10 về tháng heo may mùa rụng lá, buổi chiều ảo ảnh với sắc thu một mảnh tình. Ngẩn ngơ trước cơn gió lạ cuối phố, ngẩn ngơ trước chum hoa trắng tinh khôi, đẹp nhưng lại cô đơn lạ lùng. Vì phố đơn côi, vì có ai đó tâm trạng giống phố, hay chính vì hoa kia cũng buồn thay mối tình phố tôi…
Trầm ngâm, chiều tím dần, bóng đêm bao chùm như mộng mị. Phố trải bóng xuống mặt đường lạnh lùng. Phố cô đơn trong dòng người vội vã, chỉ lặng câm ngồi bên chiếc radio đã là cổ, tỉ mỉ dò tần số chương trình quen thuộc, nghe những câu chuyện tặng cho bạn nghe đài, trải lòng với mình, với tình, với phố, với những ai? Thèm lắm được cảm giác ôm, thèm lắm được mối tình bền chặt… thèm lắm…phố đơn côi…
Dường như trời thu kia cao hơn, sắc trời cũng vàng hơn. Hoàng hôn buông xuống, phố vẫn đầy sức sống nhưng mất mát một cách lạ thường. nghe như tiếng gió hát vang đâu đây, âm vang như tiếng vĩ cầm, da diết, khắc khoải, từng chiếc lá vàng rơi nhẹ bên bậc thềm rêu phong cổ kính. Phố buồn - người buồn nhìn gió lướt đi nhẹ nhàng nhưng vô tình, muốn đưa tay ra níu giữ nhưng giờ chỉ là khoảng không.
Tháng 10 rồi liệu phố bớt đơn côi? Tháng 10 rồi phố vẫn lận đận nhớ thương người con gái? Góc phố với mùi hương của cốm mới, mênh mang một góc nhỏ chiều thu, với những hàng ổi nồng nàn một xóm nhỏ. Với những hàng cây đầy gió và nắng. Những điều nhỏ nhặt sẽ mang đến niềm vui? Những điều nhỏ nhặt có hát vang khúc tình phố?
Nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu phố mùa thu, bỗng thèm cảm giác đi chân trần trên nền gạch mát, hay trở về với thôn quê mà bước trên nền cỏ xanh, bước lên những gốc rạ mới gặt còn thơm mùi nhựa. Để cảm nhận hương thu, cảm nhận mùi sương sớm, cái hồn quê mình đã từng đánh mất. Biết thời gian có bao giờ quay trở lại, chỉ mong có thể trở về thời thơ ấu, vô sầu…
Trở về với phố, với con đường nhỏ thân quen, để phố ôm một mảnh tâm tình người trở về. Cơn gió heo may cho lòng buồn tê tái, cho những xúc cảm ùa về mà đã cố giấu theo thời gian. Phố buồn, phố gầy hơn. Phố cô đơn, phố già hơn trước tuổi.
Phố về bên những mái nhà rêu phong, cất lên bản tình ca phố viết dang dở. Bao lâu rồi phố còn nhớ, bao lâu rồi người đã ra đi? Phố vẫn đứng đợi bên con đường quen thuộc, phố vẫn giận vì gió mang theo kỉ niệm phố, phố vẫn giận vì gió đi không một câu li biệt, để phố chờ đợi, để phố đơn côi. Giận nhưng nước mắt phố vẫn rơi. Có phải phố sai khi không giữ được gió, có phải phố sai khi cố giữ gió cho riêng mình?
Phố lặng câm bên chùm hoa sữa, hoài niệm về những năm tháng xa xôi. Phố lặng câm bên ngã tư đường không lối thoát, bên cột đèn giao thông sắc màu.
Phố không đèn ai thức trắng đợi sao
Giữa đêm lạnh phố một mình còn thao thức
Kí ức ngày xưa ùa về trong hơi thở
Phố nghiêng mình nhặt chiếc lá phong rơi…
Phố, 12/10/2014
- Lệ Đào
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.



