Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương em chẳng nói nên lời

2018-11-28 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Nỗi nhớ em tràn khỏi bờ mi mắt. Giọt buồn lăn dài trên những niềm nuối tiếc về lời yêu chưa ngỏ. Tôi mong ngày mai với cả tôi và em là ngày nắng ấm. Ta sẽ quên nhau, và sẽ phải quên nhau. Tiếng yêu thương này đâu còn tròn vẹn được nữa, mong em tha lỗi cho tôi và hãy sống thật hạnh phúc, em nhé!

***


Em nhắn cho tôi vài tin vào lúc 3 giờ sáng. Những dòng tin của em ngắn ngủn và ngắt quãng trong cơn nấc nghẹn. Tôi lặng lẽ cầm điện thoại, gom tất cả những tin nhắn ấy lại. Một câu, chỉ một câu đã chạm vào tận cùng của tiếc nuối: "Thương em, sao… anh không nói”.

Tôi biết tôi không nói ra là tôi dại. Thế nhưng tôi nói ra sẽ còn dại hơn. Em biết đấy, em thương ai rồi, em yêu ai rồi tôi đâu có hay? Đã từng làm bạn tới vài năm, tôi không muốn chỉ một câu nói của mình làm đổ bể mọi thứ. Ta đã từng rất thân thiết, đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều những buồn vui cuộc đời. Cớ sao tôi lại đem thứ tình cảm chưa thành tên ấy ra để đánh đổi? Tôi cũng đã từng nhiều đêm suy nghĩ, và rồi cuối cùng, tôi chọn lặng im.

Giờ em đang ở nơi xứ lạnh quê người cách tôi tới hàng ngàn cây số, ai biết em tôi như nào? Chỉ biết rằng em đang buồn, em đang tiếc nuối. Và có lẽ qua ô cửa sổ nhỏ nào đó của Paris, em cố gửi chút xúc xảm nhòa nhạt vào mây vào gió, nhờ chở yêu thương về bên tôi. Nhưng em à, mây bay lang thang tới vô tình khắp nẻo, yêu thương em cũng lạc mãi nơi nào…

"Em à, bên em có nắng hay không?"

"Em có ấm không giữa trời đông buốt lạnh?"

"Không còn tôi cạnh bên, em nhớ tự chăm sóc bản thân, em nhé!"

Hàng ngàn lời tôi muốn nói với em, hàng ngàn nỗi mong nhớ dâng lên trong lồng ngực. Nhưng em có còn bên tôi để tôi tâm sự? Tôi có còn bên em để em dựa vào vai tôi? Còn em ở bên, tôi chưa thấy được sự trống vắng quanh mình, chưa thấy được cảm giác đi trên phố cũ mà không còn có em bên cạnh. Khoảnh khắc khi tiếng động cơ máy bay gầm lên xé nát không gian, tôi mới thấy tim mình vỡ vụn. Sao tôi ngốc đến thế, trẻ con đến thế. Em đi rồi, tôi có còn ai để yêu thương? Tôi ngốc quá…

Em biết không, những ngày em còn kề bên là những ngày tôi hạnh phúc nhất. Những buổi chiều đi trong ngập vàng thơ nắng, hay những buổi sáng mùa đông ngồi nhâm nhi ly cà phê ấm nóng ở góc phố không mùa. Nhưng giờ, quanh tôi là màn đêm đặc quánh một màu u tối. Biết sao được, tôi mong muốn, mong đến mãnh liệt một sức mạnh, một năng lực siêu nhiên nào đó, đem em về lại bên tôi. Nhưng điều đó là không thể, và sẽ mãi như vậy.

Đột nhiên, điện thoại lại rung lên bởi những dòng tin nhắn của em.

Tôi vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại. Những dòng chữ đen lạnh lùng hiện ra trên màn hình: “Chúc anh hạnh phúc”.

Tôi khựng lại. Em không đợi tôi trả lời những tin nhắn mông lung kia nữa.


Em à, tôi hạnh phúc khi còn em bên cạnh. Và người đã làm tuột mất yêu thương này khỏi tầm tay, người đã đánh rơi hạnh phúc của bản thân, không ai khác ngoài tôi. Chẳng biết đến khi nào, tôi mới có thể hạnh phúc trở lại nữa? Tôi muốn xin lỗi em, muốn che chở cho em, muốn làm tất cả cho em để bù đắp. Đã ba ngày kể từ khi vắng em, tôi như một người mất hồn. Tôi làm việc chẳng còn tập trung nữa, lúc nào tôi cũng thấy trống trải. Tôi luôn mong mỏi nhìn ra phía cửa sổ để thấy bóng dáng quen thuộc của em, luôn trong tình trạng mong đợi những cái che mắt bất ngờ từ phía sau. Những bức tranh tôi vẽ về em mà tôi vẫn giấu trong ngăn kéo tủ, hay cả chiếc khăn em tặng mà tôi vẫn ấp vào đó những bông oải hương…, tất cả, tất cả những thứ gợi về em tôi đều rất nâng niu và trân trọng.

Nỗi nhớ em tràn khỏi bờ mi mắt. Giọt buồn lăn dài trên những niềm nuối tiếc về lời yêu chưa ngỏ. Tôi mong ngày mai với cả tôi và em là ngày nắng ấm. Ta sẽ quên nhau, và sẽ phải quên nhau. Tiếng yêu thương này đâu còn tròn vẹn được nữa, mong em tha lỗi cho tôi và hãy sống thật hạnh phúc, em nhé!

Rồi từ từ, tôi thiếp đi trong vô vàn những suy nghĩ về em…

Giấc mơ tôi có em, có tôi, ta gặp lại nhau trên cánh đồng vàng nắng năm ấy. Tôi vội nắm tay em, nhưng bất chợt, hình bóng em dần tan biến. Tôi vẫn cứ đứng đó, một mình trong nắng hạ buồn, để nghĩ về em, để nỗi nhớ vẫn còn thao thức mãi.

Tôi nợ em một câu yêu thương, và nợ thanh xuân một tình yêu chân thật.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

back to top