Thư gửi con gái bé nhỏ của mẹ
2019-01-07 01:20
Tác giả:
Gửi con gái bé nhỏ của mẹ,
Còn một lần trăng tròn nữa thì con gái của mẹ mới tròn 1 tuổi. Ở độ tuổi này con sẽ chưa hiểu được những điều mẹ đang nghĩ và đang gửi đến con. Nhưng sẽ có một ngày, con sẽ đọc được những dòng tâm sự của mẹ và con sẽ hiểu cảm giác trong lòng mẹ lúc này.
Con gái của mẹ có biết rằng, mỗi lần cho con bú là lòng mẹ hạnh phúc vô bờ. Ngắm nhìn khuôn mặt con mà mẹ cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Mỗi lúc ánh mắt con chạm vào mắt mẹ như mặt trăng chạm đến đáy của dòng sông. Nhẹ nhàng nhưng đủ làm xao động cả tâm hồn mẹ.

Dù không muốn, nhưng mẹ thật sự xin lỗi con. Chính vì mẹ không biết tự chăm sóc bản thân mình nên giờ mẹ đang bị ốm nặng và phải trải qua những tháng ngày khó khăn với kim tiêm và thuốc đắng. Mẹ thật sự đang trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, không phải vì đau đớn với bệnh tật mà vì mẹ cảm thấy có lỗi với con. Bệnh của mẹ tiến triển nặng nên mẹ không thể vượt qua mà không cần đến thuốc. Thuốc làm lành vết thương ngoài da nhưng lại làm đau hơn vết thương trong lòng mẹ. Mấy ngày mẹ điều trị với kháng sinh là chuỗi những ngày mẹ phải tạm rời xa con. Mẹ phải gửi con cho người khác chăm vì mẹ không thể tiếp tục cho con bú được. Mẹ đau xé lòng khi nghe tiếng con gào khóc thèm sữa mẹ. Nước mắt mẹ không ngừng rơi khi thấy con trằn trọc không thể ngủ được vì thiếu sữa và thiếu vòng tay mẹ.
Mùa đông năm nay lạnh lắm. Cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cứ mỗi mùa đông về là bệnh mẹ lại tái phát và nặng hơn. Mẹ thèm lắm được ôm con, hôn lên đôi má ửng đỏ vì lạnh, vì khóc đòi mẹ của con. Mẹ thèm lắm cái mùi thơm thoang thoảng trên đầu con, thèm cả mùi sữa mẹ còn vương vấn trên đôi môi hồng hào nhỏ xíu. Mẹ tự hỏi lòng khi nào mẹ lại có thể ôm con và vỗ về, để lại được đôi tay be bé xinh xinh của con mân mê mấy sợi tóc lõa xõa trước trán của mẹ?
Tạm xa con mấy ngày để ngưng bú mẹ đồng nghĩa với việc mẹ phải ở lại công ty buổi trưa. Nhớ con, mẹ không thể nào ăn nổi. Không biết giờ này con đang làm gì? Con có còn khóc vì nhớ mẹ? Có chịu ăn uống hay không? Mẹ gọi điện cho bố, lòng bố cũng rối bời nên câu trả lời cũng ngập ngừng, bỏ ngõ. Chắc bố cũng không muốn mẹ đau lòng mà hãy yên tâm chữa bệnh. Nhớ con, mẹ cũng lại nhớ bà ngoại. Những ngày ấu thơ, mẹ cũng đã thường xuyên bị bệnh. Những lúc ấy, ngoại đi làm đồng không yên tâm để mẹ ở nhà một mình nên đã gánh mẹ theo. Mẹ không sao quên được bước chân ngoại bé nhỏ trên đường đê ngày ấy. Một bên sắn khoai, một bên là mẹ với chiếc bánh bao đang ăn dở. Bà ngoại đã gánh mẹ trên vai và đi qua tuổi thơ như thế. Đúng như ai đó đã nói, có con mới hiểu được lòng cha mẹ. Thương ngoại và thương con nhiều lắm, nước mắt mẹ lại rơi, có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ.

Nhưng sau tất cả, mẹ vẫn tin rằng với tình yêu con, mẹ nhất định sẽ mạnh mẽ và vượt qua bệnh tật, khó khăn. Mẹ sẽ lạc quan hơn và sẽ sớm khỏe mạnh để được ở bên cạnh con. Mùa đông dù có lạnh giá thế nào rồi cũng sẽ đi qua và mùa xuân với nắng ấm lại về. Một ngày nắng đẹp, mẹ sẽ về với con!
“Mùa đông vừa chạm ngõ
Gieo rắc những nỗi buồn
Mùa xuân dù đến muộn
Sẽ mang đầy yêu thương
Những ngày mẹ vấn vương
Những ngày con đơn lẻ
Rồi sẽ qua thật khẽ
Để mẹ về với con”
© Kim Nga – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.