Mùa đông về bên khóe mắt của mẹ
2019-01-04 01:10
Tác giả:
Mùa đông, bầu trời trong màu thủy tinh, gió chướng tinh nghịch lay bụi chuối sau hè vang lên từng hồi xào xạc. Mùi lúa ngậm hương no ấm phả ra hôi hổi trong không khí… Một con chiền chiện đang ve vẩy gọi bầy, lắc lư cái cổ sống động vừa thích thú lại tỏ ra ngạc nhiên với sự đổi thay của đất trời chẳng khác nào vừa khoác vào tấm áo choàng mới tinh…
Buổi sáng, ly trà cha rót ra từ chiếc bình tích dường như đặc quánh lại, vàng sóng sánh rơi từng giọt chậm rãi mặc kệ bàn tay cha đang hối hả chờ đưa lên môi hơi nóng xua đuổi cái tê tái đầu đông… Con rướn người trong chăn, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc mình đưa một bàn chân chạm đất, giật nảy người vì những đầu dây thần kinh của từng ngón chân được cái lạnh ve vuốt, niềm vui sướng len lỏi chạm dần hơi thở, món quà của đất trời ban phát sao quá diệu kỳ, vạn sự đổi thay cho những nảy nở sắp đến gần…
Văng vẳng tiếng gà chào đón bình minh, con như thấy rất rõ bước chân cha khuất dần sau bờ tre cuối rẫy, phả vào trong hơi lạnh những cuộn khói thuốc tròn thơm tho. Mùi thuốc rê quấn trong tờ giấy quyến mỏng tan ấy, khiến con bị say ngất ngứ, cứ lẽo đẽo theo tuổi thơ mình suốt dọc đường khôn lớn. Cha biết không, từ những làn khói thuốc cuộn tròn đó, con đã vẽ ra rất nhiều hình khối, những hình ảnh tuyệt đẹp thay nhau bước ra từ kí ức con... Nhưng bức họa nào cũng ấm ấp nỗi nhớ nhà, nhớ mùa đông trên những cánh đồng xa, bóng cha nguệch ngoạc cất lên từng đường cày nhịp nhàng với niềm vui thăng hoa nhẹ nhàng lan tỏa như từng làn khói thuốc…

Hồi còn bé tí con đã không biết mùa đông sao mà lạnh lẽo, mùa đông làm bằng gì sao có thể dễ dàng khiến mọi vật như chìm vào giấc ngủ say sưa? Mùa đông mang vẻ băng giá trẻ con không chịu rong chơi hay già nua đáng sợ? Con thấy dáng lưng cha còng thêm chút nữa, con thấy màu áo nâu bạc phếu của cha dần bung những đường chỉ mỏng manh khi độ đông về… Nhưng càng lớn lên, con càng mong ngóng những ngày tiết trời se lạnh, vì con dần dà hiểu rằng mọi sự chuyển giao đều bước lần lựa qua cái vỏ sần sùi để đến được với một hình hài khác mơn mởn đầy sức sống... Cái kén ngủ đông bỗng chốc một ngày thoát xác thành chú bướm xinh tươi với sắc màu sặc sỡ, đám mạ non ngậm sữa đồng đồng vụt lớn nhanh hơn cả người thiếu nữ, phe phẩy những bông lúa nặng trĩu mùa vàng nhắn nhủ ngày gian khổ đã lùi xa, những cây mai trắng trước sân nhà khẳng khiu bùi ngùi trút hết lá như tiễn người tri kỉ đi mãi không về với nỗi buồn cố hữu.
Sớm đông nào còn run run đứng giữa đất trời cùng vẻ mặc cảm khôn nguôi, nay hãnh diện xòe những bàn tay gắn đầy cành lá, sum suê nâng từng cánh hoa trắng bẽn lẽn bung nở trong hơi lạnh se se… Dạo ấy con ngơ ngác đứng nhìn mọi sự đổi thay bằng đôi mắt trong veo không gợn một chút mây, chưa hiểu hết sự hi sinh mang màu xám có ý nghĩa dường nào khi những sắc màu vui tươi khác nổi bật lên tô nền cho một bức tranh mùa xuân ấm áp. Dạo ấy, con không hiểu những vết chân chim nơi đuôi mắt mẹ là biểu tượng cho một vẻ đẹp khác thật cao cả và bình yên…
Từ độ xa nhà, từ độ con biết ngóng trông hướng chim trời bay về nguồn cội, đứng nhìn bầu trời xa lạ giăng tím nỗi quạnh hiu chờ khoảnh khắc trở về, con mới hiểu mùa đông cũng nhọc nhằn như bàn tay cha cầm chặt cái cày để cho từng đường cày luôn thẳng thớm, con mới hiểu mùa đông cũng cô đơn như bóng mẹ lầm lũi bưng bê quang gánh buôn bán chợ xa, từng bước chân mẹ nhập nhoạng nương trong bóng tối để thêm gần buổi chợ tấp nập người, lạc quan mua bán… Mùa đông oằn mình đứng chịu đựng từng cái nhìn quay quắt, rồi âm thầm bước đi khi đã ươm những mầm xanh hạnh phúc, sinh sôi; mùa đông lướt thướt sợi nhớ day dẳn gọi về một mùa rực rỡ mà không mong nhận lại sự đền bồi… Đó cũng là một điều mang ý nghĩa lớn lao và đáng trân trọng của cuộc sống này, phải vậy không gia đình của con?

Và, sáng nay, khi con ngẩng mặt nhìn trời, con đã hiểu tất cả những điều trong nụ cười ý nhị mà phúc hậu của cha lúc ngồi quay mặt ra sân, nhấm từng ngụm trà thơm thảo. Con cũng đã hiểu nhiều hơn những nỗi niềm chứa sâu trong từng vết chân chim nơi đuôi mắt mẹ mỗi lần mỏi mòn đợi cánh tin xa… Từng cụm mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời trời xanh với một vẻ an nhiên hiền hòa nhất, ai biết rằng những cơn giông cũng đã từng biết khóc trước mỗi sự thanh bình… Con chim chiền chiện đang tung đôi cánh hớp đầy giọt nắng sớm đến muộn, khói bếp cà ràng mẹ cơi đang tỏa dần hơi ấm đến bàn chân con, mẹ ạ…
Con thấy mùa đông đang cười mãn nguyện khi hít hà khí lạnh se se đang len nhẹ vào lồng phổi, mùa đông bạc đầu kéo hơi lạnh lui về một phía... Và phía ngược lại, ánh dương dịu dàng vun vẩy những mùi thơm rất khẽ trong những khóm hoa đang chờ nở trước hiên nhà…
Mẹ ơi cười lên mẹ nhé, vì mùa xuân đang đến rất gần…
© Lê Thị Cẩm Nhung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.