Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thu đi qua thành Vinh

2015-11-09 01:08

Tác giả:


blogradio.vn - Không chỉ ai đó mà tôi cũng đang nhìn mùa thu trôi về phía trước, nếu thời gian có thể ngừng lại thì tôi có thể gửi cho ai đó mùa thu mà họ đang nhớ, đang chờ ngày hôm nay.

***

Nếu có ai đó đã một lần có dịp dừng chân ghé thăm thành Vinh mà không tận hưởng không khí cuối thu thì quả thật là rất đáng tiếc. Thành Vinh ư ? Đó là một thành phố nho nhỏ nằm cạnh dòng sông Lam cuối đất Nghệ khi các bạn có dịp xuôi ngược Bắc Nam. Xứ Nghệ - vùng đất địa linh nhân kiệt đã sinh ra rất nhiều bậc hiền tài cho đất nước. Nơi ấy người dân cần cù chất phác, chịu thương chịu khó, giận thì giận mà thương cũng thật nhiều.

Trong lúc này tôi đang đứng ngắm cảnh hoàng hôn dần buông xuống bên dòng sông Lam hiền hòa, thơ mộng. Cỏ cây hoang dại, ngơ ngác tung bay nhè nhẹ dưới làn gió heo may ùa về, kèm theo chút se lạnh của lòng người. Bên dòng sông chở nặng phù sa, bất chợt tôi nhận thấy như đang có ai đó đang đợi chờ mình từ ngọn núi Quyết linh thiêng khi hoàng hôn dần buông xuống.

Đứng bên dòng sông Lam, tôi chợt bâng khuâng nhớ

“Người ơi xin đừng vội quên. Là nơi ta hẹn hò, là nơi ta đã hẹn thề”. Có một nhạc sỹ đã từng viết nên những lời nồng nàn và sâu lắng như thế.



Mùi hoa sữa đôi lúc nồng nàn khắp mọi ngõ ngách của phố phường khiến ai đó hơi khó chịu. Thế nhưng không hắn để khó chịu mà không chịu khó để tận hưởng mùi hương đó vì cũng có ai đó thích ngửi mùi hoa sữa bay qua đâu đây trên những con đường mang tên mùi hoa sữa. Có thể đó là kí ức của tuổi thơ đang ùa về, hay đó đơn giản là những ký ức đẹp của tuổi thanh xuân níu giữ lòng người mãi cho đến hôm nay.

Trời bắt đầu sập tối, tại những quán cóc vỉa hè hội tụ đầy đủ mọi tầng lớp của xã hội, vẫn hay ghé qua, mà người ta cho đó là nơi thư giãn để ngắm nhìn thành phố về đêm hay suy tư về một ngày làm việc mệt nhọc bằng sức lực hay trí tuệ. Chỉ cần một ly nước chè với đĩa hướng dương hay quán ăn vỉa hè nhỏ có mùi đặc trưng ở họ mà những nơi khác chưa từng có dù là khách phương xa hay khách tỉnh thành cũng có thể đó là nơi ngồi nghỉ tạm chân, hay ngồi hàng giờ “tám” đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với bạn bè tri kỷ.

Trời thu khiến cho ta dễ chịu vì nó thiếu đi cái nóng oi ả của mùa hè, thiếu đi cái lạnh thấu xương của mùa đông, cũng là lúc những trang phục mùa hè lẫn lộn mùa đông, tạo nên màu sắc rực rỡ mà ta chỉ có thể nghe hay nhìn thấy ở tỉnh thành nào đó thôi.

Không chỉ ai đó mà tôi cũng đang nhìn mùa thu trôi về phía trước, nếu thời gian có thể ngừng lại thì tôi có thể gửi cho ai đó mùa thu mà họ đang nhớ, đang chờ ngày hôm nay.

© Xuan Hung Tran – blogradio.vn



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top