Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thoát kén

2023-09-05 05:30

Tác giả: Chau Phuc


blogradio.vn - Nhưng dường như chưa lúc nào tôi cảm giác được mình đã thành công một cách rõ nét, khi trong từng môi trường mà tôi đã tiếp xúc luôn có những người giỏi và vượt trội hơn tôi rất nhiều.

***

Nhớ ngày còn bé, cái ngày mà tôi chẳng cần nghĩ suy, chẳng cần đắn đo với bất cứ điều gì. Cái ngày mà cơm ba bữa mỗi ngày không là nỗi lo, cái ngày mà chỉ biết đến trường rồi về nhà, đó cũng là những ngày hạnh phúc nhất của đời người nhỉ? Hạnh phúc tôi nói ở đây có lẽ chính là sự an yên trong tâm hồn, bởi những ưu tư và phiền muộn còn chưa kịp đặt chân đến với cuộc sống của mình.

Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình ở tầng lớp trung lưu kiểu mẫu, được cha mẹ yêu thương hết mực, thậm chí ngày nhỏ tôi còn chẳng biết khái niệm quét nhà, lau nhà là gì. Tôi từng rất tự hào vì bản thân mình không cần phải động đến một ngón tay vào việc gì ở nhà, trong khi mỗi lần đến lớp thì lúc nào cũng nghe chúng bạn than như bọng rằng: “Trời ơi, hôm qua tao mệt muốn chết mà mẹ còn bắt tao rửa chén nữa!”. Đấy, tôi từng hạnh phúc như thế đấy!

Nhưng tôi nào có ngờ rằng niềm tự hào khi bé sẽ trở thành nỗi chật vật khôn xiết khi tôi trưởng thành. Bởi khi lớn lên rồi tôi mới hiểu, bản thân tôi dù đã to xác nhưng thật ra tôi vẫn còn ôm bao nỗi mơ mộng trong cái kén của mình. Một tuổi thơ quá đỗi màu hồng đã khiến tôi chẳng biết làm gì cả, dường như việc tôi làm giỏi nhất có lẽ là hít vào và thở ra, một điều mà bất kì sinh vật nào tồn tại trên trái đất này đều có thể làm được. Dần dần tôi hiểu được việc trở thành một chàng “công tử bột” là điều mà tôi chẳng thích tẹo nào. Bởi lúc tôi dần rời xa vòng tay của gia đình thì cũng chính là lúc tôi đang cố gắng cởi bỏ một tầng bảo hộ để tiếp cận với những điều mới mẻ nhưng cũng không kém phần thử thách ngoài kia. Đây là lúc cơn ác mộng thực sự bắt đầu, “peer pressure.

Còn nhớ cái ngày mà tôi bị một giáo viên chỉ thẳng mặt và nói rằng: “Em đăng ký vào trường này để vui theo các bạn thôi đúng không? Chứ sức em sao mà thi nổi!”, câu nói ấy như một cú tát đau điếng vào tâm hồn tôi, cái sự bỏng rát từ tận đáy lòng ấy, đến nay tôi vẫn chẳng thể nào quên được. Và trong khoảnh khắc ấy tôi cũng nhận ra rằng tôi sẽ chẳng thể nào sống mãi như thế được. Khi mọi người xung quanh đang phấn đấu từng ngày để trưởng thành hơn, vươn đến mục tiêu cao hơn, thì tôi lại luôn thoải mái trong chiếc kén của mình rồi hài lòng với tất cả mọi thứ xảy đến trong cuộc đời. Tôi cũng biết rằng tôi sẽ chẳng thể nào tồn tại mãi trong cái kén ấy, đã đến lúc tôi phải cố gắng để tự hào vì chính bản thân mình chứ không phải tự hào vì mình không cần làm việc nhưng cũng có cơm để ăn hằng ngày. Thật nực cười khi một đứa từng rất tự hào với mọi người rằng mình đã rất sung sướng, ấm no và cứ ngỡ rằng sự thoải mái cũng như “an yên” ngày ấy sẽ theo mình đến suốt cuộc đời lại bị “peer pressure nhỉ?

Từ dạo ấy đến nay, tôi vẫn luôn cố gắng mỗi ngày để thấy mình có ích hơn cho mọi người, cũng như tạo lập nên một số điều nho nhỏ giúp bản thân mình tự hào. Nhưng dường như chưa lúc nào tôi cảm giác được mình đã thành công một cách rõ nét, khi trong từng môi trường mà tôi đã tiếp xúc luôn có những người giỏi và vượt trội hơn tôi rất nhiều. Từng người tôi gặp đều có một điểm gì đó khiến họ trở nên nổi bật hơn hết thảy, họ tỏa sáng, họ được mọi người chú ý đến. Còn tôi, một đứa luôn đứng từ xa nhìn họ được vây quanh, thậm chí tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình có được thứ đãi ngộ như thế, thú thật tôi cũng đã từng rất ghen tị với họ. Nhưng đến một ngày, một trong số những người tôi chỉ luôn dám ngưỡng mộ lại đến và ôm tôi khóc như một đứa trẻ, lúc ấy tôi đã chững người lại vì bất ngờ. Thật không ngờ một người hoạt ngôn, sôi nổi, luôn là tâm điểm của mọi cuộc vui lại có lúc trở nên yếu mềm đến vậy, tôi không tiện kể ra câu chuyện ngày hôm ấy.

Nhưng ngày hôm ấy là ngày mà tôi hiểu rằng góc nhìn của mỗi cá nhân đôi khi sẽ khác phần đông mọi người. Dù cho có xuất xắc đến đâu đi chăng nữa thì ai cũng sẽ có những điểm mềm mại và nhạy cảm của riêng mình, chỉ là họ có muốn thể hiện điều đó ra hay không mà thôi. Dần dà tôi cũng đã nhẹ nhàng hơn với bản thân mình, không còn quá ám ảnh việc phải trở nên tỏa sáng và được là tâm điểm của mọi người. Tôi cũng dần hiểu rằng, ai cũng sẽ có một con đường cho riêng mình, có chăng một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở nên tỏa sáng theo cách riêng của mình thì sao nhỉ? Tôi không chắc về ngày đó, nhưng hiện tại tôi chắc rằng chỉ cần mình cố gắng hơn mỗi ngày thì tôi sẽ tìm được một nơi mang đến sự “an yên” do chính bản thân mình xây dựng nên. Nơi đó sẽ là nơi tôi có thể chủ động “thoát kén” bất cứ lúc nào, chỉ cần là tôi thích, chỉ vậy thôi!

© Chau Phuc - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Tìm Hạnh Phúc l Radio Chữa Lành

Chau Phuc

Một cậu bé chập chững tập viết và thích bình yên!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

Tháng năm hướng về một người

Tháng năm hướng về một người

Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Tính ra thì thời gian bạn thực sự dành cho bản thân ít ỏi đến đáng thương, đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay. Vậy tại sao lại phải vội vàng đi tìm một người để yêu mà quên mất một người đang cần được bạn yêu thương ở ngay trước mắt - Đó là chính bản thân bạn cơ chứ!

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.

20 điều

20 điều "thô nhưng thật" cần hiểu sớm để đường đời bớt chông gai, thành bại và phúc họa cũng từ đây mà ra

Trưởng thành thật sự là khi hiểu được 20 điều dưới đây. Bạn thấm nhuần được bao nhiêu?

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Hỏi cả bản thân em, sau này không có anh thì em phải chống đỡ thế nào đây. Em đã quen ngày nào cũng nhắn tin với anh, có chuyện gì cũng kể với anh, nhìn thấy gì cũng nghĩ tới anh, thấy quán ăn nào cũng ghi lại để sau này đi với anh… Nhưng làm gì có sau này nữa.

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó ta bên nhau xa lạ Không đi chung chuyến ga nhỏ cuối ngày Không nhìn em đôi mắt biết lung lay Đâu cay đắng mảnh hồn anh tuyệt vọng

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Anh đang chăm chú nghe thì bất chợt lại nhìn trúng đôi mắt cô, lại vô tình bị nó thu hút. Không biết cô có phát hiện ra bản thân mình có đôi mắt rất đẹp hay không, long lanh như chứa đựng ánh sáng của thế giới xung quanh.

back to top