Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những tiếng mưa rơi

2023-08-24 02:10

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày có bà là ngôi nhà chẳng khi nào vắng tiếng cười, có lúc ông bà và cô cháu nhỏ còn ngồi chụm lại bên nhau nhìn những giọt mưa cứ tí tách rơi.

***

Ông Tư đưa tay kéo nhanh miếng nhựa màu xanh rất rộng trên đầu vì những giọt mưa càng lúc càng nặng hạt, cũng may ông chạy về kịp khi cơn mưa chỉ mới bắt đầu và lác đác. Ngôi nhà ông ở sâu trong hẻm, mùa nắng thì nóng hầm hập vì sức nóng của mái tôn cứ tỏa xuống khắp cả ngôi nhà, còn mùa mưa thì hết chỗ này dột đến chỗ kia dột. Rồi trước tết âm lịch năm ngoái có đứa bạn của cháu gái ông đến chơi nhà, không cầm lòng được nên đã mua vật dụng và ra tay sửa chữa nên ngôi nhà đã kiên cố và an toàn hơn, trời mưa không còn chạy chỗ này chỗ kia để lo hứng hết thau rồi xô vì nhiều chỗ dột quá. Ông Tư cứ thầm cảm ơn nó, đứa bạn tốt bụng của cháu ông, nhìn nó còn trẻ mà giỏi giang quá, cứ tự mua đồ về rồi tự một mình cặm cụi làm từ sáng đến chiều là xong. Nó còn mua thêm miếng nhựa thật lớn này để phủ kín cái sân nhỏ của nhà ông, nên mưa có lớn đến đâu thì ngôi nhà ông vẫn khô ráo vẫn sạch sẽ ấm áp chứ không phải chạy loạn lên như trước.

Ông Tư đi vào bếp, ông thấy hai cái xoong nhỏ còn nóng và nồi cơm đã được nấu xong, vậy là ông biết cô cháu gái đã hâm nóng thức ăn và chờ ông về ăn cơm.

- Tối nay mưa con vẫn dọn hàng hả con?

- Dạ con đã làm hàng xong rồi, mà mưa một lúc là tạnh hà ông. Tối nào con cũng bán hết hàng nên ông đừng lo, người ta thích ăn bánh mì của con lắm đó.

Ông Tư cười, từ mấy năm nay hai ông cháu sống bằng thu nhập của hàng bánh mì đó. Ban ngày thì cháu ông phụ việc cho người ta ngoài chợ, cứ xong ngày nào họ trả công ngày đó. Cháu ông nói đó là tiền ăn tiền chợ hàng ngày cho hai ông cháu, còn hàng bánh mì là tiền để dành những lúc ốm đau và tiết kiệm cho ngày sau. Ông Tư rất hay khóc mỗi khi nhìn thấy cháu bôn ba bươn chải mỗi ngày, ông nói lẽ ra cùng tuổi với người ta thì cháu ông phải được ăn học đến nơi đến chốn, rồi được đi làm nơi công sở cho bằng chị bằng em. Vì nhà ông quá nghèo, rồi tai nạn năm nào đã cướp đi của ông cả đứa con trai và đứa con dâu, để lại cho ông đứa cháu gái chỉ mới vào lớp một.

Cách đây hai năm cháu ông về nhà và có người bạn trai đi cùng, ông nhìn nó cũng cao ráo điển trai và ăn nói lễ phép. Nó đã sửa nhà lại cho ông và còn nói sẽ xin công việc cho cháu ông đi làm, vừa ổn định vừa có thu nhập chứ không phải vất vả tảo tần ngày nào cũng chạy ra chợ. Còn cháu ông lại nói đã quen rồi với công việc phụ bán hàng ngoài chợ, và cũng quen tối nào cũng ngồi với hàng bánh mì đến tận một giờ sáng. Cũng nhờ cái thành phố này người ta hay thức khuya và hay làm nhiều công việc về đêm khuya nên cháu ông bán hàng rất chạy, có hôm người ta phải xếp hàng chờ để mua. Mà thật ra cháu ông nói cũng chẳng có bí quyết gì, vì chắc đêm khuya đói bụng và những ổ bánh mì cứ nóng hôi hổi cùng với vị thịt xíu mại thơm lừng nên khó ai cưỡng lại được mà không mua cho mình một ổ, nhờ vậy mà cháu ông bán hết hàng rất nhanh.

Những mùa nắng là ông tư yên tâm hơn, có hôm ông còn ngồi yên một chỗ miệng rít điếu thuốc nhìn cháu ông lui cui dọn hang. Chỉ có một cái bàn nhỏ và mấy vật dụng lặt vặt mà một tay cháu ông làm đã quen rồi, chỉ một loáng là xong. Quan trọng nhất là cái nồi xíu mại nóng hổi được cháu ông cẩn thận bê ra đầu hẻm, cháu ông không cho ông đụng tay vào vì sợ bị đổ bể rôì ông có làm sao, nên ông cứ ngồi yên nhìn cháu làm thôi. Nhưng mùa mưa là ông không ngồi yên được, cứ chạy ra chăng màn chăng nhựa vì sợ hàng cháu bị ướt. Vậy mà có mưa lớn cỡ nào thì cháu ông cũng bán hết hàng, rồi hai ông cháu lại mừng rỡ đếm tiền rồì cất vào cái hộp trong một góc tủ, rồi ông giục cháu đi ngủ để mai còn lo công việc.

Chắc mọi người nghĩ ông Tư thích những mùa nắng hơn, vì mùa nắng thì cháu ông đỡ cực hơn, nhưng thật ra ông lại thích những mùa mưa. Ông đã quen cho dù thời tiết có mưa gió cỡ nào cháu ông cũng bán hết hàng, và những cơn mưa cứ đưa ông về một miền ký ức xa thẳm, những ngày ông còn có bà bên cạnh, người mà ông rất yêu. Bà đã xa ông cũng mười mấy năm rồi, sau một lần bệnh nặng, vậy là ngôi nhà từ đó vắng hình bóng bà, vắng luôn tiếng cười nói vắng luôn những chăm sóc ân cần quan tâm của bà dành cho ông. Mà cả con hẻm lớn này đều biết đều nói nhà ông bà tuy nghèo thật nhưng lại rất hạnh phúc, dù những bữa cơm không nhiều thịt cá, không nhiều những món ăn ngon như những ngôi nhà khác, nhưng lại rất đầy đủ tình yêu thương của hai người già dành cho nhau. Ông cứ ước cứ mong vậy mãi, mà ông bà cũng già rồi ăn uống cũng có bao nhiêu đâu, chỉ lo những căn bệnh tuổi già ập đến thôi. Những ngày có bà là ngôi nhà chẳng khi nào vắng tiếng cười, có lúc ông bà và cô cháu nhỏ còn ngồi chụm lại bên nhau nhìn những giọt mưa cứ tí tách rơi. Có lúc hết mưa là mấy cái thau cái xô lại đầy những nước là nước, rồi ông bà lại lum cum mang đổ vào hai cái thùng lớn chứa nước để sinh hoạt, để giảm bớt tiền nước mỗi tháng.

Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa lớn hơn ông nghĩ. Cháu ông đã tắm xong và hối ông đi tắm để ăn cơm tối rồi cháu ông còn lo dọn hàng để bán. Ông Tư ngồi trước mâm cơm mà cứ miên man nhớ về bà, cứ những lúc mưa thế này là ông lại nhớ bà nhiều hơn, ông thắp một cây nhang cho bà rồi mới ngồi xuống với đứa cháu.

- Ông ơi, ông ăn nhiều vào nha ông, ông ăn ít quá nên càng lúc càng gầy.

- Ông cứ một chén là thấy vừa bụng rồi con, con mới cần phải ăn nhiều vì suốt ngày cứ long đong chạy ngược chạy xuôi.

- Con khỏe lắm ông đừng lo, ăn xong con dọn hàng còn ông thích thì bật ti vi mà xem.

- Con nghỉ ngơi một chút đã, còn sớm mà, người ta vừa ăn tối xong nên chưa có người mua đâu.

- Con dọn hàng vậy quen rồi, ngồi một chút thể nào cũng có người mua, mà ông yên tâm, nay mai con được đi làm rồi sẽ không bán hàng nữa.

- Ông thấy cái thằng đó cũng được, ông chỉ lo người ta chê nhà mình nghèo. Rồi cưới xong tụi con vẫn ở đây với ông chứ hả?

- Con chưa tính chuyện đó ông ơi, nhưng con có lấy chồng thì cũng vẫn chăm sóc ông được. Con đã quen sống có ông rồi, ông là người thân duy nhất của con. Con thương ông nhất trên đời.

- Cha tổ con, chỉ được cái cái dẻo miệng. Thôi con lo rửa chén rồi còn dọn hang.

- Dạ vâng.

Nói vậy thôi chứ bụng ông Tư lại thấy vui, dù sao ông cũng có đứa cháu ngoan ngoãn biết lo làm ăn và kính trọng thương yêu ông, mà hai ông cháu cứ hủ hỉ mỗi ngày như vậy cũng làm ông bót buồn bớt nhớ bà.

Lúc trưa ông đi thăm một người bạn, nhà ông ấy ở tít trên núi, còn khổ hơn nhà ông nữa, nhưng nhờ cái xe đạp cháu ông mua cho mà ông đi thật khỏe. Rồi hai người bạn già lâu ngày gặp nhau cứ hàn huyên đủ chuyện nên đến tận chiều ông mới về, rồi cơn mưa đến bất chợt trên đường nên ông càng vội vã đạp xe.

Cháu ông đang lo dọn hàng, còn ông nằm trên võng, những tiếng mưa vẫn còn vang vọng ngoài kia. Không còn cảnh thau xô hứng quanh đầy nhà, chỉ còn nỗi nhớ những ngày mưa có bà cứ dâng đầy trong tim trong đôi mắt của ông. Người ta nói đúng, con chăm cha không bằng bà chăm ông, mà sao bà đã đi lâu rồi mà cứ có những cơn mưa cứ có những tiếng mưa là ông lại nhớ đến bà ghê gớm.

Ông đứng lên bước ra phía trước, có vẻ như cơn mưa đã tạnh, con hẻm như đang bị ướt sũng nước nhưng lại sạch sẽ hơn, ông nhắc cháu đi cẩn thận. Ông đứng nhìn những chiếc xe máy qua lại với ánh đèn sáng loáng trong bóng tối đã nhập nhoạng khắp hẻm.

Ông Tư quay vào nhà và bật ti vi lên, người ta cũng đang nói về một trận mưa ở một thành phố lớn của đất nước. Ông nhìn những chiếc ô tô bị ngập trong nước và nhìn cảnh người ta đang tạt nước từ nhà ra đường và bất giác mỉm cười. Cuộc sống là vậy đó, có khó khăn nhọc nhằn nhưng sao ông vẫn rất yêu những tiếng mưa.

Ông Tư nhìn lên bàn thờ, bà cũng đang mỉm cười nhìn ông.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mèo Nâu Ký Sự | Blog Radio 848

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)

Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió

Hành trình tình yêu vượt sóng gió

Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi

Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp

Thiên nhiên tươi đẹp

Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò

Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)

Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.

Dì tôi đã thoát khỏi 10 năm tăm tối trong cuộc đời

Dì tôi đã thoát khỏi 10 năm tăm tối trong cuộc đời

Để rồi vào một đêm tĩnh lặng, khi chỉ còn tiếng mưa rơi và nỗi buồn dâng đầy trong lòng, dì quyết định rằng mình không thể tiếp tục sống như vậy. Dì không thể tiếp tục chịu đựng trong một mối quan hệ không có tình yêu, không có sự chia sẻ, không có sự tôn trọng.

8 nguyên tắc tiền nong người khôn ngoan sẽ làm càng sớm càng tốt

8 nguyên tắc tiền nong người khôn ngoan sẽ làm càng sớm càng tốt

Nếu bạn bắt đầu làm đúng từ hôm nay, bạn sẽ không còn lo lắng mỗi lần có biến cố tài chính xảy ra, không còn phải làm những công việc mình ghét chỉ để tồn tại.

Mảnh nắng quê ngoại

Mảnh nắng quê ngoại

Như chớp, bọn chúng gọn gàng làm sạch cá, ướp chút muối, chút tiêu, thái thêm quả ớt, gói lá chuối, đem lùi vào đống lửa. Khói đồng tan, cá cũng chín, ngồi bên mương đê, xỉa miếng cá, lắng nghe tiếng nước ào ào dưới mương, lũ trẻ làng nói cười ha hả. Trong tiếng cười đó, chúng vẫn còn vô tư lắm, chúng vẫn mơ về ngày mai.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 1)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 1)

Cô nàng rủ anh đi cà phê mèo, đánh bài 10 ván thua cả 10. Cô thua nhiều ức đỏ mặt lại nhìn cái mặt anh nhơn nhơn giận không thèm nói chuyện. Nhưng thấy anh dừng lại ở quán trà sữa yêu thích là cô lại toe toét ngay.

back to top