Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Thay đổi để hạnh phúc hơn

2022-10-21 01:30

Tác giả: Giang Uyển Quỳnh


blogradio.vn - Sau đó, tôi quyết tâm không để cho chứng bệnh “sợ sai” lấn át nữa. Cứ biết làm bài nào là tôi lại liều mình phát biểu. Tôi mặc định trong đầu là: “Sai thì mình biết mà sửa, đúng thì lại tốt”.

***

Thay đổi theo hướng tốt đẹp để bản thân nắm trong tay thành công và hạnh phúc. Còn ngần ngại gì mà không gỡ bỏ lớp vỏ bọc tự ti, lo sợ để đón nhận thứ tuyệt vời của cuộc sống.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi cũng giống như các bạn đồng trang lứa cũng có lựa chọn của riêng mình. Tôi chọn học tiếp lên đại học. Trường đại học tôi chọn không mấy nổi tiếng nên cũng ít được nhiều người biết đến. Nhưng tôi không buồn vì điều đó chút nào. Ngược lại tôi cảm thấy thích là đằng khác, vì mức học phí không cao rất phù hợp với điều kiện của gia đình. Lại nói, trường ở trong cùng một tỉnh với nhà tôi.

Mười bảy tuổi liền, lúc đi học tôi luôn được nhận xét là ít nói, thụ động, không hòa đồng với bạn bè trong lớp. Đó là họ chưa hiểu hết con người tôi rồi. Tôi cũng muốn thay đổi, muốn hòa đồng cùng mọi người nhưng một rào cản vô hình nào đó cứ khiến tôi khựng lại, ngần ngại và sợ sệt. Khi nghe mẹ thuật lại lời cô chủ nhiệm nhắn nhủ, tôi gượng cười đáp:

- Mẹ ơi, không phải con ít nói đâu. Con im lặng là vì trong giờ học thì phải như thế. Còn đầu giờ, hay giờ ra chơi, con cũng không biết nói chuyện cùng ai. Lớp chia nhóm ra chơi thân. Con thì cứ ở trung gian mãi. Rồi nhiều khi nhóm bạn rủ đi ăn uống, con cũng không dám đi. Vì con biết nhà mình không có tiền để chi cho những việc chưa thật sự quan trọng như thế.

Lúc đó, tôi thấy gương mặt mẹ đượm buồn. Mẹ nhìn tôi âu yếm rồi bảo:

- Con ngoan, khổ cho con nhiều rồi.

Vào một ngày, tôi bước chân lên ngưỡng cửa mang tên “Đại học”, tôi quyết định thay đổi. Tôi chủ động kết bạn trên mạng xã hội, mở lời nói chuyện với các bạn trong lớp. Đến Tết hay dịp sinh nhật tôi mạnh dạn nhắn tin gửi lời chúc mừng họ. Quả thật nó không khó như tôi vẫn thường nghĩ trước đây. Có những bạn, tôi cho rằng họ hẳn là rất khó gần thì lại cực kì dễ mến và thân thiện. Tôi gần như chơi được với cả lớp. Chơi đùa, chọc nhau cười ha ha không ngớt. Thật ra, một khi mình mở lòng với ai đó thì chính họ cũng đang mở lòng với mình. Nụ cười của tuổi trẻ thật sự rất đẹp, rất đáng trân trọng.

Tôi tự mình ứng cử một chức vụ trong lớp và được như ý muốn. Trước đây, đúng là tôi nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là làm vậy. Sau đó, tôi quyết tâm không để cho chứng bệnh “sợ sai” lấn át nữa. Cứ biết làm bài nào là tôi lại liều mình phát biểu. Tôi mặc định trong đầu là: “Sai thì mình biết mà sửa, đúng thì lại tốt”.

Có môn thuyết trình chia nhóm, tôi lại lần nữa chứng minh bản thân mình. Cứ như thế mà tôi dần dần rút ra kinh nghiệm để trở thành một nhóm trưởng phân chia công việc cho các thành viên một cách hợp lí hơn.

Học đại học xa nhà, sống ở kí túc xá, tôi bước một bước ra khỏi vùng an toàn. Một đứa chưa từng trải đời như tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống ngoài kia hẳn là rất nhiều điều mới lạ tuyệt vời. Nhưng, cuộc sống hiện thực đã đánh bay sạch sẽ mọi suy nghĩ “màu hồng” của tôi. Tôi cùng bạn bè đi làm thêm ở quán ăn. Bấy giờ tôi mới cảm nhận được đồng tiền kiếm được thật khó nhọc. Có đêm tôi ngồi ngẩn ngơ một mình nhớ nhà da diết, nghĩ mà buồn về những lời mắng nhiếc của quản lý. Lúc này đây, tôi thương ba mẹ nhiều vô kể. Ba mẹ đi làm hẳn là bị người ta la mắng, chịu cực chịu khổ để làm việc kiếm tiền nuôi con cái ăn học. Khi tự mình kiếm được tiền rồi, tôi lại càng trân quý những đồng tiền mà ba mẹ cho. Ai bảo tôi tiết kiệm gì mà lắm thế thì tôi có thể khẳng định rằng là: tiết kiệm làm tôi vô cùng hãnh diện. Tiền mình làm mình quý một, nhưng tiền ba mẹ cho thì mình càng phải biết quý mười. Chính vì vậy, tôi cần phải cố gắng chăm chỉ để có thể đạt được thành công trong tương lai gần sắp tới.

Thay đổi có khi sẽ theo hướng tốt, có khi sẽ theo hướng xấu. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi tốt đẹp hơn nếu chúng ta chịu suy nghĩ tích cực, buông bỏ những tự ti không nên có. Nói thì đúng là dễ thật, nhưng làm thì cần phải cố gắng. Cứ từ từ thay đổi, kiên trì, bền bỉ, biết quý trọng và đừng bao giờ bỏ cuộc thì rồi bạn sẽ thấy điều tuyệt vời mà bản thân mong đợi bấy lâu nay. Còn bạn, bạn đã chọn được con đường mà mình muốn đi chưa?

© Giang Uyển Quỳnh - blogradio.vn

Bài tham gia cuộc thi viết Đổi thay. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn thích, để lại bình luận và chia sẻ lên mạng xã hội. Mời bạn tìm hiểu thông tin về cuộc thi viết tại đây.

Mời xem thêm chương trình:

Sau những vấp ngã, mong cuộc đời sẽ dịu dàng với em | Radio Tình Yêu

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Giang Uyển Quỳnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

back to top