Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rời xa vòng tay ba mẹ để có trách nhiệm hơn với quyết định của mình

2022-10-16 01:20

Tác giả: Diễm Hằng


blogradio.vn - Rời khỏi vòng tay của cha mẹ chính là mang đến cho bản thân những trải nghiệm chưa từng được làm, được thấy và tìm tòi nghiên cứu. Cơ hội mới, thử thách mới và được trở thành con người mới và tự tin hơn với những quyết định của bản thân.

***

Chắc hẳn có không ít người đang muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc của bố mẹ  khi đã cảm thấy mình trưởng thành để bước ra xã hội, lập nghiệp và xây dựng gia đình cho chính mình. Nhưng đối với cha mẹ dù con có lớn lên thế nào vẫn mãi là đứa con bé bỏng cần được cha mẹ che chở. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc con cái không được tự do và không được trải nghiệm cuộc sống, luôn nằm trong việc kiểm soát quá đáng của cha mẹ .

Tôi sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cha mẹ luôn mang đến cho tôi đầy đủ tình yêu. Khi tôi đến độ tuổi ra ngoài để đi đây đi đó, học tập và trải nghiệm thì cha mẹ tôi lại không đồng ý. Ví dụ như việc học đại học của tôi, tôi đậu vào trường đại học mà tôi mong ước nhưng nó lại ở tỉnh khác, tôi cố gắng và nỗ lực để thi vào trường đó. Dù có đậu thì bố mẹ tôi vẫn khuyên tôi về học trường đại học trong tỉnh thôi vì lí do là con gái không nên đi xa, ở gần để bố mẹ chăm sóc. Học để lấy tấm bằng đại học ra rồi xin việc có gì đâu mà phải đi xa làm gì.

Lúc ấy tôi khá non nớt, chưa đủ chín chắn để nói ra mong ước của mình. Tưởng lời của cha mẹ lúc nào cũng đúng, cũng tốt cho con cái. Nhưng khi tôi lên đại học được mấy năm, được tham gia các câu lạc bộ liên kết với các trường khác, đi đây đi đó, gặp gỡ được nhiều người thì những suy nghĩ của tôi đã được tiên tiến hơn. 

Đáng lẽ ra tôi nên học trường đại học tôi mơ ước, cuộc sống của tôi thì phải chính mình quyết định. Tôi có cảm giác như cha mẹ đang áp đặt ước mơ của cha mẹ lên người tôi. Các bạn nói đã đến lúc tôi nên trưởng thành, thoát ra khỏi vùng an toàn của chính bản thân mình.

me_8

Tôi biết cha mẹ chỉ muốn tốt cho tôi nên suy nghĩ thái quá hậu quả những việc tôi làm, ở nhà thì việc nhà không cần phải làm thế nên đến bây giờ rửa cái bát hay nấu cơm cũng là những công việc mới đối với tôi. Cái chổi tôi cũng chưa biết cách quét của nó như thế nào, khi tôi kể với đứa bạn tôi quen ở trường khác bạn ngỡ ngàng khi cha mẹ tôi đã che chở tôi quá mức. Đã đến lúc tôi nên tự lập - đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi , hằng ngày tôi luôn nghĩ về nó, tôi quyết định trưởng thành. Và rồi tôi cố gắng để tốt nghiệp đại học, trường tôi học 4 năm mới xong nhưng tôi học cả hè nữa nên sau 2 năm rưỡi tôi đã tốt nghiệp và lấy được cái bằng.

Tôi xin phép bố mẹ lên thành phố lớn để tìm cơ hội phát triển bản thân, không hiểu sao mà cha mẹ tôi đã xin cho tôi có công việc làm ở văn phòng,  tôi như kiểu bị động. Mọi bước đi của tôi cha mẹ đã sắp xếp trước đến việc là chỉ ngồi vào nữa thôi.

Tôi không ý, lần đầu tiên trong đời tôi từ chối lời sắp xếp của bố mẹ. Tôi biết mẹ tôi sẽ rất buồn, cha tôi sẽ rất tức giận nhưng cuộc sống của tôi thì tôi sẽ tự quyết định. Và rồi tôi xách vali lên thành phố để làm việc, may mắn tôi được nhận vào công ty nước ngoài nhưng chỉ làm một nhân viên nhỏ.

me_7

Mấy tháng đầu thực tập lương cũng không được cao, đêm đến tôi đi làm ở tiệm cà phê để có thêm thu nhập trả tiền trọ, tiền ăn uống, sinh hoạt. Trong giai đoạn đó tôi biết được thế nào là tự lập, tôi được trải nghiệm nhiều cái mới trong sự ngỡ ngàng rồi dần dần thành quen.

Cuộc sống xa nhà tuy có cơ hội phát triển cao nhưng tôi cũng rất nhớ cha mẹ, mấy ngày đầu mới lên đêm nào đi làm về 11-12 giờ đêm cũng gọi về cho cha mẹ hết. Nhưng tôi cũng quen sống xa nhà và rồi tôi nhận ra hậu quả mà bố mẹ nói không giống với thực tế, cạm bẫy, thử thách thì cũng có nhưng mình phải biết cách để vượt qua, dũng cảm và kiên cường thì mọi thứ rồi cũng sẽ đi vào đó .

Rời khỏi vòng tay của cha mẹ chính là mang đến cho bản thân những trải nghiệm chưa từng được làm, được thấy và tìm tòi nghiên cứu. Cơ hội mới, thử thách mới và được trở thành con người mới và tự tin hơn với những quyết định của bản thân.

© Diễm Hằng - blogradio.vn

Xem thêm: Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ | Family Radio

Diễm Hằng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top