Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rời xa vòng tay ba mẹ để có trách nhiệm hơn với quyết định của mình

2022-10-16 01:20

Tác giả: Diễm Hằng


blogradio.vn - Rời khỏi vòng tay của cha mẹ chính là mang đến cho bản thân những trải nghiệm chưa từng được làm, được thấy và tìm tòi nghiên cứu. Cơ hội mới, thử thách mới và được trở thành con người mới và tự tin hơn với những quyết định của bản thân.

***

Chắc hẳn có không ít người đang muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc của bố mẹ  khi đã cảm thấy mình trưởng thành để bước ra xã hội, lập nghiệp và xây dựng gia đình cho chính mình. Nhưng đối với cha mẹ dù con có lớn lên thế nào vẫn mãi là đứa con bé bỏng cần được cha mẹ che chở. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc con cái không được tự do và không được trải nghiệm cuộc sống, luôn nằm trong việc kiểm soát quá đáng của cha mẹ .

Tôi sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cha mẹ luôn mang đến cho tôi đầy đủ tình yêu. Khi tôi đến độ tuổi ra ngoài để đi đây đi đó, học tập và trải nghiệm thì cha mẹ tôi lại không đồng ý. Ví dụ như việc học đại học của tôi, tôi đậu vào trường đại học mà tôi mong ước nhưng nó lại ở tỉnh khác, tôi cố gắng và nỗ lực để thi vào trường đó. Dù có đậu thì bố mẹ tôi vẫn khuyên tôi về học trường đại học trong tỉnh thôi vì lí do là con gái không nên đi xa, ở gần để bố mẹ chăm sóc. Học để lấy tấm bằng đại học ra rồi xin việc có gì đâu mà phải đi xa làm gì.

Lúc ấy tôi khá non nớt, chưa đủ chín chắn để nói ra mong ước của mình. Tưởng lời của cha mẹ lúc nào cũng đúng, cũng tốt cho con cái. Nhưng khi tôi lên đại học được mấy năm, được tham gia các câu lạc bộ liên kết với các trường khác, đi đây đi đó, gặp gỡ được nhiều người thì những suy nghĩ của tôi đã được tiên tiến hơn. 

Đáng lẽ ra tôi nên học trường đại học tôi mơ ước, cuộc sống của tôi thì phải chính mình quyết định. Tôi có cảm giác như cha mẹ đang áp đặt ước mơ của cha mẹ lên người tôi. Các bạn nói đã đến lúc tôi nên trưởng thành, thoát ra khỏi vùng an toàn của chính bản thân mình.

me_8

Tôi biết cha mẹ chỉ muốn tốt cho tôi nên suy nghĩ thái quá hậu quả những việc tôi làm, ở nhà thì việc nhà không cần phải làm thế nên đến bây giờ rửa cái bát hay nấu cơm cũng là những công việc mới đối với tôi. Cái chổi tôi cũng chưa biết cách quét của nó như thế nào, khi tôi kể với đứa bạn tôi quen ở trường khác bạn ngỡ ngàng khi cha mẹ tôi đã che chở tôi quá mức. Đã đến lúc tôi nên tự lập - đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi , hằng ngày tôi luôn nghĩ về nó, tôi quyết định trưởng thành. Và rồi tôi cố gắng để tốt nghiệp đại học, trường tôi học 4 năm mới xong nhưng tôi học cả hè nữa nên sau 2 năm rưỡi tôi đã tốt nghiệp và lấy được cái bằng.

Tôi xin phép bố mẹ lên thành phố lớn để tìm cơ hội phát triển bản thân, không hiểu sao mà cha mẹ tôi đã xin cho tôi có công việc làm ở văn phòng,  tôi như kiểu bị động. Mọi bước đi của tôi cha mẹ đã sắp xếp trước đến việc là chỉ ngồi vào nữa thôi.

Tôi không ý, lần đầu tiên trong đời tôi từ chối lời sắp xếp của bố mẹ. Tôi biết mẹ tôi sẽ rất buồn, cha tôi sẽ rất tức giận nhưng cuộc sống của tôi thì tôi sẽ tự quyết định. Và rồi tôi xách vali lên thành phố để làm việc, may mắn tôi được nhận vào công ty nước ngoài nhưng chỉ làm một nhân viên nhỏ.

me_7

Mấy tháng đầu thực tập lương cũng không được cao, đêm đến tôi đi làm ở tiệm cà phê để có thêm thu nhập trả tiền trọ, tiền ăn uống, sinh hoạt. Trong giai đoạn đó tôi biết được thế nào là tự lập, tôi được trải nghiệm nhiều cái mới trong sự ngỡ ngàng rồi dần dần thành quen.

Cuộc sống xa nhà tuy có cơ hội phát triển cao nhưng tôi cũng rất nhớ cha mẹ, mấy ngày đầu mới lên đêm nào đi làm về 11-12 giờ đêm cũng gọi về cho cha mẹ hết. Nhưng tôi cũng quen sống xa nhà và rồi tôi nhận ra hậu quả mà bố mẹ nói không giống với thực tế, cạm bẫy, thử thách thì cũng có nhưng mình phải biết cách để vượt qua, dũng cảm và kiên cường thì mọi thứ rồi cũng sẽ đi vào đó .

Rời khỏi vòng tay của cha mẹ chính là mang đến cho bản thân những trải nghiệm chưa từng được làm, được thấy và tìm tòi nghiên cứu. Cơ hội mới, thử thách mới và được trở thành con người mới và tự tin hơn với những quyết định của bản thân.

© Diễm Hằng - blogradio.vn

Xem thêm: Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ | Family Radio

Diễm Hằng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

back to top