Phát thanh xúc cảm của bạn !

Từ nay gọi 'mẹ ơi' chẳng có ai trả lời nữa rồi...

2022-10-02 01:20

Tác giả: Mộc Chi


blogradio.vn - Mẹ khóc nấc lên, như một đứa trẻ, chẳng cần quan tâm ai đang nhìn, dường như cũng quên mất việc phải gồng mình lên kìm nén những giọt nước mắt như cách người lớn vẫn thường làm khi đối diện với nỗi buồn. Cũng đúng thôi, làm gì có nỗi buồn nào vượt qua được nỗi buồn xa cách bố mẹ mãi mãi...

***

Chỉ mới hồi đầu năm nay, bà ngoại tôi mất rồi. Tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc nhìn thấy mẹ khóc nức lên trong lễ tang của bà.

Thực ra đó không phải lần đầu tôi thấy mẹ khóc. Bởi đã vài lần tôi thấy mẹ lẳng lặng trốn một góc rồi rơi nước mắt vì những điều uất ức trong cuộc sống: vì người bạn mà mẹ tin tưởng mượn tiền không trả rồi lặn mất tăm, vì đôi lần bố nóng giận mà cãi vã với mẹ.

Tôi chỉ nói đã từng thấy vài lần vì đó thực sự là những lần hiếm hoi tôi thấy mẹ khóc.

Còn thực ra mà nói, trong mắt tôi, mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ vô cùng.

Mẹ kể rằng ngày ấy gia đình khó khăn, mẹ chẳng được học hành gì nhiều, chỉ vừa đủ để biết được con chữ, con số, tính toán đã phải lao vào đời để kiếm cái ăn, cái mặc. Mẹ cũng là người chị lớn trong gia đình nên phải vừa làm, vừa chăm sóc cho đàn em nheo nhút phụ đỡ cha mẹ.

Từ bé mẹ đã vất vả, lớn lên gặp, yêu và lấy bố thì hai bên gia định cũng không mấy khá giả để cho bố mẹ được đồng nào. Bố mẹ cùng nhau vun vén, chắt chiu, làm việc ngày đêm thế rồi từ hai bàn tay trắng dần dần cũng xây có được căn nhà, mảnh đất, vườn cây, sự nghiệp. Cứ thế mà chăm sóc nuôi lớn những đứa con.

Điều tuyệt nhất là dù cuộc đời mẹ trải qua nhiều giông tố bão bùng, dù rằng cuộc đời để lại cho mẹ những vệt sẹo trên đôi tay đôi chân hay vết sẹo trong những hồi ức không mấy vui vẻ của mẹ, thì mẹ vẫn luôn lạc quan vui vẻ. Tôi nhớ mẹ vẫn hay dặn: Ra ngoài đời con cứ vui vẻ, lạc quan lên, ngã rồi thì mình đứng dậy, không có gì hết, không lẽ nào đời đẩy ngã ta mãi được".

Với tôi, mẹ chính là hình mẫu người phụ nữ tuyệt vời. Một người phụ nữ mạnh mẽ, vui vẻ, đảm đang, tháo vát mọi việc trong nhà lẫn ngoài xã hội, đối nhân xử thế.

Thế nhưng ngày hôm ấy, ngày nghe tin bà mất, lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc như vậy, chẳng phải lén lút tìm một góc nhỏ trốn đi để không ai thấy như những lần khác. Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt đã đỏ hoe, sưng húp từ lúc nào của mẹ. Mẹ khóc nấc lên, như một đứa trẻ, chẳng cần quan tâm ai đang nhìn, dường như cũng quên mất việc phải gồng mình lên kìm nén những giọt nước mắt như cách người lớn vẫn thường làm khi đối diện với nỗi buồn. Cũng đúng thôi, làm gì có nỗi buồn nào vượt qua được nỗi buồn xa cách bố mẹ mãi mãi...

Buổi trưa nọ tôi tiến đến, nằm sát bên mẹ, thấy mẹ đang lướt xem danh sách danh bạ. Tôi cũng đang mải mê với những video cuốn hút trên điện thoại của mình, chẳng mấy chú tâm lắm mẹ đang làm gì. Bỗng nghe tiếng mẹ hắng giọng, giọng nói có chút nghèn nghẹn: Ngày trước buổi trưa bà hay gọi điện hỏi chuyện mẹ, giờ thì có gọi 'mẹ ơi' cũng chẳng còn ai trả lời nữa rồi".

Tôi chợt rơi vào tĩnh lặng. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết phải làm gì để an ủi trái tim mẹ lúc này - trái tim của một người con vừa phải trải qua nỗi đau mất mẹ.

Nghĩ một hồi, tôi chỉ quay qua, vòng tay ôm lấy mẹ. Có lẽ trong những giây phút này, đôi ba câu lời ủi an hay cũng chẳng thắng được sức mạnh của một chiếc ôm. Chỉ vậy thôi. Để những buồn tủi trong mẹ được dịu lắng lại. Tôi cứ thế nằm im, dựa vào mẹ, lắng nghe những tiếng sụt sùi mang tên "nhớ mẹ" của mẹ.

Bỗng chốc tâm trí tôi cũng len lỏi một nỗi sợ. Tôi rất sợ đến một ngày tôi cũng phải trải qua nỗi đau đó, sợ những nỗi buồn tủi tôi thường tâm sự với mẹ phải bỏ ngỏ chẳng biết kể ai nghe, sợ không còn được thấy tiếng cười đùa hài hước ấy,... sợ nhất là mỗi lúc về nhà cất tiếng gọi "mẹ ơi" lại chẳng còn nghe thấy giọng nói quen thuộc đó nữa...

Ngẫm lại, điều tôi nên làm lúc này là bên mẹ nhiều hơn, dành nhiều sự quan tâm cho mẹ hơn, và tận hưởng trọn vọn mọi khoảnh khắc bên người phụ nữ tuyệt vời ấy chứ chẳng phải để nỗi sợ hãi quá lớn khiến tôi chẳng thể cảm thấy hạnh phúc, an yên bên người tôi yêu thương nhất trên cuộc đời - cũng là người yêu tôi nhất trên cuộc đời.

Mong mẹ mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc, sống một đời an nhiên mẹ nhé!

© Mộc Chi - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Xúc động với bức thư mẹ gửi con gái nhỏ | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top