Thanh xuân ấy sắp sửa qua đi
2016-12-09 01:20
Tác giả:
Buổi chiều tốt nghiệp đại học, man mác đâu đó chút nỗi buồn trong gió, thi thoảng hoa sữa lại đánh rơi mùi hương lan truyền cả một vùng không gian lặng lẽ,... cả trời chiều ngao ngán chút buồn tênh, xen lẫn vào đó những suy tư, những xúc cảm hay những tiếc nuối về một thời thanh xuân đã sắp sửa qua đi.
Buổi chiều hôm ấy, anh và cô gặp nhau ở sân bay lần cuối cùng trước khi mọi thứ đã dừng lại một nửa lưng chừng nào đó. Mối tình đầu lúc nào cũng đẹp cả, người đầu tiên ta từng yêu ấy là một người ta đã dành trọn trái tim, yêu từ một sự ngây ngô đến cuồng nhiệt. Tuy nhiên, cuộc sống chẳng bao giờ như ta mong muốn, đôi khi ta cảm thấy thật trớ trêu nhưng xét cho cùng hẳn nó đã được sắp đặt bởi một thứ gì đó, trước đó mà người ta thường gọi là tạo hoá. Có những người đi ngang qua đời nhau như một định mệnh, song định mệnh ấy lại khiến cho họ chẳng thể quên dù chỉ một lần.
Trước hàng ghế chờ đông người, anh và cô ngồi cạnh nhau nhưng chẳng nói được lời nào, cả hai đều im lặng. Cô và anh quen nhau được 6 năm, có những lời hứa hẹn rất nhiều điều, hứa cùng nhau sẽ làm chung tại một bệnh viện, hứa sẽ sống chung với nhau, hứa sẽ cưới nhau và cùng nhau có những đứa con thật dễ thương. Hứa sẽ là những ông bố, bà mẹ thật tốt để nuôi dạy những đứa con của mình trưởng thành. Hứa nhiều lắm, tuy nhiên giờ đây những lời hứa ấy sắp sửa sẽ trôi vào quên lãng, chắc cũng sẽ nhớ lại ở đâu đó khi hai người nghĩ về nó, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười và gọi nó là thanh xuân đã qua.
Cô nhìn đồng hồ đang không ngừng quay những vòng tròn, cảm xúc bây giờ rất lạ, chẳng biết gọi nó là gì. Nhưng cô thừa hiểu sự ngột ngạt đang ứ đọng lại. Cả hai đều ngập ngừng không dám nói để nó mãi mãi tồn tại chỉ trong ký ức.

Cô vừa nhận được học bổng học tu nghiệp tiến sĩ tại Mỹ 5 năm, nhân cơ hội này gia đình cô muốn nhập cư và sống luôn ở Mỹ. Cô nhất quyết không chịu và từ chối nhiều lần, nhưng có lẽ, cho đến cuối cùng, duyên của hai người cũng đành phải dừng lại ở đây.
“Còn 10 phút nữa là bay rồi đúng không?” Anh hỏi cô, nhưng chính anh là người biết chắc câu trả lời.
“Chỉ còn 10 phút cuối cùng thôi anh ạ...” Cô quay qua nhìn sang anh rồi nở một nụ cười khẽ để an ủi. Cô biết bây giờ đây, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể nào có thể vá được vết thương trong lòng anh. Người ta nói, đau khổ nhất trên thế gian này, chắc có lẽ là nỗi đau mà hai người yêu nhau chẳng thể nào đến được với nhau. Nó sẽ mãi mãi là một vết sẹo nhỏ in hằn trong trái tim nhỏ bé và chẳng bao giờ lành lại.
“Chắc có lẽ anh chưa nói với em nhỉ? Mỗi khi em cười thì trông em đẹp lắm... anh cũng còn nhiều điều muốn nói với em nữa, anh tính sẽ từ từ kể em nghe từng chuyện, từng chuyện khi chúng ta cùng đi chung với nhau một con đường nhưng hoá ra cũng đã đến lúc con đường ấy cũng phải chia thành hai ngã rẽ, chắc chẳng qua chúng ta chưa đủ duyên nợ để sống chung với nhau thôi...” - Anh nhìn cô, mà giấu đi những giọt nước mắt trong tận sâu đáy lòng.
“Em xin lỗi...”
Anh lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang vô tình lăn trên má của cô.

“Lại nữa rồi, mỗi khi em khóc trông rất xấu biết không? Cô bé ngốc nghếch của anh qua bên ấy rồi phải cười thật nhiều biết chưa hã? Em ốm lắm, nhớ ăn nhiều vào, lỡ sau này về gặp anh sút đi kí nào là không có được đâu biết không?” - Nói là vậy, nhưng hẳn trong lòng anh lúc này, biết rõ rằng khi ngày hôm nay kết thúc chắc có lẽ, mãi mãi cho đến sau này, hai người chẳng còn có cơ hội để gặp lại. Mỗi người phải về với một thế giới khác, rồi cuồng quay của công việc, của cuộc sống sẽ dần dần tách hai người ra rồi nhấn chìm mọi thứ vào trong quên lãng.
“Em sẽ rất nhớ anh, rồi chúng ta sẽ gặp lại đúng không?”
“Chắc chắn rồi, nếu chúng ta còn có duyên em à!”
“Em không tin vào định mệnh!”
“Em đừng ngốc như thế, hãy mạnh mẽ lên biết không? Cô bé của anh phải thật hạnh phúc mới được, anh hi vọng hạnh phúc sẽ đến với em, hãy hạnh phúc luôn phần của anh nhé!”
“Em chờ anh!”
Cô ôm chầm lấy anh, ôm chầm lấy cả một tuổi thanh xuân của mình. Nhưng sau đó, anh từ từ đẩy nhẹ cô ra khỏi người anh mà lãng tránh sang một hướng khác.
“À đúng rồi, anh quên mất! Bên Mỹ lạnh lắm, anh có mua cho em một chiếc áo lạnh, hy vọng em sẽ thích, mà anh để ngoài xe mất, để anh ra lấy nhé!”
“Ừm...”
© Ngọc Minh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác
Một người phụ nữ có thể rũ bỏ sự nông nổi và non nớt theo thời gian, vẻ đẹp cuối cùng mà cô ấy sở hữu thường không thể tách rời những thói quen tốt dưới đây, giúp cô ấy thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp cả trong lẫn ngoài.

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả
Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình
Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.