Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng bảy có những hạnh phúc như thế

2016-07-15 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Dẫu là duyên hay nợ, là ánh dương lại gần hay hoàng hôn buông trong xa cách thì cậu luôn làm tôi thinh lặng. Trong thứ cảm xúc đan xen thành sợi chỉ ràng buộc cả hai lại mà không níu kéo hay thả trôi đi. Ngay cả khi lòng bỗng chốc không muốn mang con tim đặt cận kề nơi khác, nhưng lại không thể tách rời mà mãi vương vấn những nặng tình còn nhiều si mê. Đã yêu bằng cả sự chờ đợi nên tôi sẽ để cậu ngự trị đầy trái tim này.

***

Có những khi tôi muốn trôi ngược cảm xúc để tìm về những triền miên không lời.

Có khoảng thời gian tôi đã giam cầm cảm xúc và buông lơi từng ánh mắt hiện hữu như thế.

Tháng bảy, có một mùa mưa ngâu huyền thoại thấm ướt gót chân, tôi đã từng nhốt mình vào giữa cánh cửa của rêu phong để nghe mùa ngâu trở giấc, những cơn gió thoảng trong làn mưa lay nhẹ vạt áo hồn nhiên một thời giữa tôi và cậu.

Những điều giản dị đã qua đều có cái giá trị riêng của nó. Mặc cho dòng đời vội vàng cuốn xoay, tôi vẫn nhớ mong một cảm giác bình yên nơi cậu.

Cậu đã từng thấy sự lẩn trốn nơi khóe mi, với đôi mắt tĩnh lặng để tìm về nơi bình yên. Thế nhưng ở cuộc đời số phận đã sắp đặt hết cho chúng ta rồi phải không. Sự tĩnh lặng đó vốn dĩ đã không thuộc về tôi bởi vì tôi cũng chỉ như một vị khách ghé qua như tìm lại chính mình mà thôi.

Tháng bảy có những hạnh phúc như thế

Tôi đã phải dùng cả thời gian của tuổi trẻ mới nhận ra rằng cậu đã trở nên quen thuộc. Dù nhiều khi tôi lạnh lùng không chịu đón nhận những thứ đã thuộc về mình một cách sớm hơn, để yêu cậu thật nhiều. Tôi đã từng nghi hoặc rằng liệu thứ tình cảm kia có phải là thật, có phải là chân thành hay cũng chỉ là thứ xúc cảm thoáng qua. Nó như một thứ ánh sáng của con đường, chen vào một chút nhớ, một chút xuyến xao chứ không định hình rõ rệt một cảm xúc giống như cảm giác hạnh phúc từng bước thật chậm, thật chậm lại gần.

Tôi đã không biết rằng thứ ánh sáng đó đã ủ men từ đâu. Tôi đã thương vành môi nào cắn nát bởi gió, yêu những buổi tối của riêng mình, yêu ngay cả cái sự lặng im của bản thân để mà từ đó hình bóng cậu hiện thật rõ tưởng chừng như giơ tay ra là có thể chạm vào được.

Đôi lúc cậu giản đơn để tôi tự mình đi tìm chút bình yên. Có đôi khi cậu lại đến như bầu trời trong xanh và rất lạ, như vầng mây tồn tại sắc trong và đục, nó khiến tôi trầm ngâm và trôi dạt cảm xúc, nếm vị ngọt ngào và mặn đắng trên miền thời gian.

Dẫu là duyên hay nợ, là ánh dương lại gần hay hoàng hôn buông trong xa cách thì cậu luôn làm tôi thinh lặng. Trong thứ cảm xúc đan xen thành sợi chỉ ràng buộc cả hai lại mà không níu kéo hay thả trôi đi. Ngay cả khi lòng bỗng chốc không muốn mang con tim đặt cận kề nơi khác, nhưng lại không thể tách rời mà mãi vương vấn những nặng tình còn nhiều si mê. Đã yêu bằng cả sự chờ đợi nên tôi sẽ để cậu ngự trị đầy trái tim này.

Tháng bảy có những hạnh phúc như thế

Tôi sẽ cảm nhận hết vị thơm ngọt của cảm xúc, muốn bình yên mà nhấm nháp dư vị ấy như thấm đượn cả không gian của buổi bình minh trong sương sớm, như màu xanh non mơn mởn xếp đặt lại vầng mây in gót trinh nguyên nơi cuối trời kia. Sẽ đón mật ngọt bằng đôi mắt, bằng vành môi đỏ thắm và chảy yên an cho lòng dịu Tôi sẽ trộn đều vào đôi tim đập rộn ràng của cả hai như mưa ngâu gắn kết vào tháng bảy hạ, như thu rơi mặc áo cho không gian một màu đầm ấm, như cái ôm đầy bỡ ngỡ và an yên khi chồi non chớm nở của mùa xuân.

Tình yêu ấy cứ tự nhiên như thế, nắng sẽ chiếu qua phiến là hò hẹn của hương hoa hồng trước ngõ, mưa xuyên qua ô cửa mà rớt trên làn tóc rối. Tôi sẽ chẳng đánh mất đi những yêu thương mà sẽ giữ trong đôi bàn tay một tình yêu sâu lắng như thế. Nếu cuộc sống có những phút giây tái sinh tôi sẽ nguyện yêu cậu ngay cả khi còn tồn tại và ngay khi cả khi biến mất. Sẽ dùng tình yêu trải qua năm tháng dài vô tận, như giấc mộng nghìn thu mà bên nhau đến muôn đời.

© Linh – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Video đang được xem nhiều nhất




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top