Thầm gửi lời cảm ơn tất cả
2022-04-28 01:25
Tác giả:
Tonny Lê
blogradio.vn - Thầm gửi lời cảm ơn rất rất nhiều đến cha mẹ, bạn bè, thầy cô, các y bác sĩ, chiến sĩ đã có công rất lớn trong việc bảo vệ bình yên cho tổ quốc, bảo vệ sức khỏe cho chúng ta, giúp chúng ta có thể nuôi dưỡng tâm hồn, rực cháy đam mê, khai phá khát vọng để trưởng thành như ngày hôm nay.
***
Những ngày tháng 4 đã đi được phân nửa bằng những cơn mưa lạnh đầu hè, nhường chân cho nắng chói chang tháng 5. Bằng lăng cũng đang độ chuẩn bị nở tím, phượng cũng dần đỏ góc trời, và ngày hôm nay là ngày chúng tôi kết thúc quãng thời gian thực tập 2 tháng cuối cùng của quãng đời sinh viên.
Một lần nữa, lòng lại tràn ngập xao xuyến đan xen tiếc nuối, thậm chí chực bật khóc khi nghe hồi chuông báo hiệu giữa những lần chuyển tiết, hết giờ. Chúng tôi chợt nhận ra rằng sắp phải nói lời tạm biệt nơi đây - nơi gắn bó thanh xuân tươi đẹp trong suốt chừng năm tháng ấy.
Từ ngày hôm nay trở đi, tôi không phải hẹn mấy chục cái báo thức để dậy sớm đi học nữa. Chẳng còn phải chạy ra đường mà quên chưa chải tóc, quên thay dép, quên buộc dây giày vì sắp muộn giờ, chẳng phải vào zoom sớm hơn 10 phút để điểm danh, cũng chẳng phải hàng ngày lên kế hoạch họp nhóm, phân chia nhiệm vụ, làm hàng tá bài tập lớn nhỏ, đề cương ôn thi kết thúc học phần nữa rồi.
Đối mặt với tốt nghiệp là sự trưởng thành của mỗi người, và họ cũng có trong mình một cảm nhận riêng, có người cảm thấy thoải mái vì đã rũ bỏ được những ngày tháng học tập mệt mỏi, có người thì vô cùng khó chịu, đan xen những tiếc nuối. Nhưng thực ra cái mà tôi buồn nhất là 2 năm sau của quãng đường đại học là học trực tuyến, giá mà không có covid-19 thì có lẽ rất nhiều kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ hơn nữa cùng thầy cô và bạn bè thay vì là ngồi một mình trước laptop.
Ngày hôm qua khi đi dự Đại hội về và đi chơi cùng nhóm bạn giữa cái thời tiết oi bức của mùa hạ, tôi chợt thấy trường hôm nay sao đẹp và lạ quá, có lẽ vì đã lâu khoảng 2 năm mới quay trở lại trường nên cảm giác cái gì cũng lạ, cũng mới. Nhưng cái lạ và mới đó là do lâu quá mà quên đi, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức vẫn giữ nét gì đó cho riêng mình.
Thật lòng mà nói thì chúng ta hầu hết sắp tốt nghiệp rồi thì chúng ta mới cảm nhận được sự đẹp đẽ của trường học và những người bạn lâu ngày tụ họp. Thật lạ làm sao, cứ đến lúc sắp kết thúc, chúng ta muốn bắt đầu lại từ đầu, chúng ta đều cho rằng chỉ khi trưởng thành rồi thì mới có thể làm hết những gì mà mình muốn, cho nên chúng ta thường quên đi những cái thực tại rồi liều mạng mà trưởng thành. Thế nhưng, khi chúng ta thực sự trưởng thành rồi, đã đến lúc sắp vẫy tay tạm biệt với thanh xuân rồi, mới ngoảnh đầu nhìn lại, chợt nhận ra “Mình đã bị lừa rồi. Thì ra, trưởng thành là rời xa nhau mà thôi”.
Từ hôm nay về sau, chúng ta phải dốc toàn tâm, toàn lực để tự lực cánh sinh, tự lực vươn lên, tự lực chiến đấu với thế giới này rồi. Bạn đã chuẩn bị xong chưa? Bạn đã chuẩn bị được những gì rồi?
Bạn đã nghĩ đến sau khi mình tốt nghiệp, mình sẽ ở lại nơi này - nơi nuôi dưỡng đam mê và khát vọng trong bạn, trở về quê hương để được gần người thân, gần gia đình, nơi có cuộc sống yên bình hay phiêu bạt ở chốn phồn hoa đô hội của thành phố? Hay là vì đam mê với tình yêu, vì người kia mà bạn đồng ý thỏa hiệp, đi theo họ để được ở bên cạnh họ, hay là mỗi người một phương, và nhắn nhủ rằng từ nay về sau hãy bảo trọng nhé? Sẽ theo đuổi khát vọng của mình hay theo ý kiến của cha mẹ? Tính ra chúng ta đi học nhiều năm như vậy, nhưng chưa có bài học nào dạy cho chúng ta đứng giữa ngã tư đường thì đi theo hướng nào cho đúng, cho phù hợp.
Những ngày đầu học chính trị, tôi nhớ có thầy đã từng hỏi rằng: Ước muốn của em sau khi tốt nghiệp đại học là gì? Lúc ấy, tôi không cần suy nghĩ gì liền trả lời em muốn trở thành người thành công. Sau đó, thầy hỏi lại thế theo em thế nào là thành công. Tôi đáp lại câu hỏi của thầy thành công chính là có nhiều tiền, nhà to, xe xịn có thể đi khắp đó đây - những nơi mà mình thích.
Khi đó, tôi nghĩ rằng câu trả lời của mình đã giải mã được câu hỏi của thầy rồi, nhưng không, bốn năm sau, khi mà đã nghe nói rất nhiều về câu chuyện thành công, bài học thành công, phương pháp thành công, con đường thành công thì tôi mới hiểu được đôi phần về hai chữ thành công.
Thành công không phải là bạn phải có nhiều tiền, nổi tiếng, nhà cao cửa rộng mà thành công thực sự là khi bạn cảm thấy đủ mạnh dạn, tự tin lựa chọn cho mình con đường đi mà bạn cảm thấy hạnh phúc nhất, và bỏ qua những người nghi ngờ về tương lai của bạn.
Nhân ngày mưa gió của tháng tư, tháng tư là lời nói dối của em, nhưng đối với tôi đó chính là cảm xúc của nỗi lòng khi sắp phải tạm biệt những năm tháng tươi đẹp của quãng đời sinh viên. và tôi cũng không quên nhắn lại với các bạn sinh viên hậu bối “Hôm nay bạn có thể rất mệt mỏi, nhưng ngày mai có thể không chỉ là mệt mỏi mà còn có thể là đổ máu. Vậy nên, hãy hết mình với những năm tháng tuổi trẻ, hãy là ngôi sao sáng tinh tú giữa những ngôi sao, hãy là viên ngọc trai trong suốt và long lanh nhất giữa những viên ngọc trai. Đừng để sau này phải thốt lên “Nếu tuổi trẻ mà có thể thắm lại”.
Thầm gửi lời cảm ơn rất rất nhiều đến cha mẹ, bạn bè, thầy cô, các y bác sĩ, chiến sĩ đã có công rất lớn trong việc bảo vệ bình yên cho tổ quốc, bảo vệ sức khỏe cho chúng ta, giúp chúng ta có thể nuôi dưỡng tâm hồn, rực cháy đam mê, khai phá khát vọng để trưởng thành như ngày hôm nay.
© Tonny Lê - blogradio.vn
Xem thêm: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Ai cho phép anh yêu em như vậy? (Phần 1)
Cô tưởng tưởng ra mình sẽ đem tất cả những kiến thức, đam mê và tuổi trẻ của cô để cống hiến và giúp cho một vùng đất nghèo xa xôi nào đó được thay đổi, được tốt đẹp hơn. Như một luồng gió mới vô cùng tươi mát và trong trẻo, giúp cho một vùng quê nào đó vì thế mà mát mẻ, xanh tươi hơn. Cô thấy vui và cảm nhận rõ rệt một khí thế và khát khao của tuổi trẻ đang hừng hực cháy trong người cô.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.