Anh đến vừa kịp lúc, khi em vừa trưởng thành
2022-03-07 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Có đôi khi tôi luôn nghĩ rằng sao anh không xuất hiện sớm hơn một chút. Nhưng các bạn biết đấy, điều tốt nhất phải xuất hiện đúng lúc mới là tốt nhất.
***
Hôm nay chỉ một ngày mưa rào tầm tã. Dưới cái rét căm căm 9 độ C của tiết trời Hà Nội, tôi sẽ vừa nhâm nhi một tách trà nóng, vừa kể cho các bạn nghe về tình yêu của mình.
Trước khi gặp anh, tôi vừa kết thúc một mối tình gần 2 năm của mình. 2 năm mà nói có thể là ngắn đối với nhiều người đang nghe, nhưng đối với tôi 2 năm đó là kỉ niệm. Chúng tôi đã yêu hết mình, dành cả thanh xuân cho nhau để rồi không còn gì nuối tiếc khi mỗi người một đường.
Nghe đến đây rồi, bạn sẽ thắc mắc đúng chứ? Tôi là điển hình của một người cô độc hướng ngoại. Cởi mở, hòa đồng với những người xung quanh nhưng lại luôn tách mình khỏi đám đông. Người yêu cũ của tôi, anh thương tôi nhưng lại khiến tôi áp lực và nghẹt thở trong chính tình yêu đó. Đôi khi tôi cô đơn trong chính tình yêu của mình. Càng ngày càng để ý hơn đến những cuộc trò chuyện của anh với bạn bè về tôi. Tôi qua lời kể của anh luôn là người sai. Chúng tôi cãi nhau thường xuyên hơn, dần dần tôi càng mất cảm giác an toàn trong tình yêu. Và rồi chúng tôi chia tay.
Sau đó tôi có yêu đương thêm vài người nhưng lại không phải tình yêu. Tôi đến với họ một cách chóng vánh. Đó gần như chỉ là cảm xúc rung động thoáng qua. Tôi không biết mình tìm kiếm điều gì từ những người mà tôi gặp. Mặc dù họ tốt, thương tôi nhưng tôi lại nhanh chán.
Chắc hẳn trong số các bạn, một vài người cùng từng giống tôi. Bạn bè bảo tôi dễ dãi, buông thả. Chính bản thân tôi, tôi còn không hiểu mình đang nghĩ gì. Mọi người bảo tôi phải yêu bản thân, nhưng tôi chưa bao giờ không yêu chính mình. Tôi cứ tiếp tục mối tình những thoáng qua như thế cho đến khi gặp chàng trai của tôi hiện giờ.
Chúng tôi quen nhau trong một đội sinh viên tình nguyện, anh là đội trưởng. Ban đầu, cũng chỉ là bắt chuyện bằng cách phản hồi strory, mỗi ngày vài tin. Dần dần, cuộc trò chuyện kéo dài nhiều hơn và tôi bị thu hút bởi anh ấy. Và bọn tôi bắt đầu một mối quan hệ mới và tôi là người đề nghị bắt đầu trước. Chính bản thân tôi lúc đó cũng chỉ nghĩ “Lần này chắc cũng như mấy lần trước thôi". Hôm đó, sau khi tôi tắm xong là 22 giờ 35 anh đã rất lo lắng sợ tôi cảm vì tắm khá lâu.
Chính khoảnh khắc ấy tôi nghĩ lần này có lẽ tôi tìm đúng người rồi. Trước đây, có rất nhiều người nhắc tôi tắm sớm vì sợ cảm, đêm lạnh. Nhưng chưa một ai lo lắng khi tôi tắm lâu, sợ tôi có chuyện gì ngoài ba mẹ tôi. Anh khiến tôi có cảm giác tự nhiên muốn nghe lời mà không phải ép buộc gì.
Chúng tôi cứ thế chậm rãi yêu nhau. Anh cho tôi cảm giác an toàn và bình yên mà lâu rồi tôi không có. Biết tôi hay suy nghĩ và mau nước mắt nên thường mắng “Không ngủ sớm, cứ suy nghĩ linh tinh rồi lại khóc". Có người bảo với tôi "Anh cảm thấy em đang kiểm soát anh quá. Tuy rằng anh thích em nhưng mà đôi khi anh phiền".
Chàng trai hiện tại của tôi, anh không khó chịu khi tôi quan tâm nhiều. Luôn để ý cảm xúc của tôi. Không quá nhiều lời hoa mỹ, nhưng biết thế nào là phù hợp nhất cho tình yêu của chúng tôi.
Người yêu tôi, gu người yêu của anh ấy trái ngược hoàn toàn với tôi. Anh ấy đẹp trai, tài giỏi lại rất giỏi nắm bắt tâm lý nên xung quanh không thiếu những người con gái xinh đẹp, giỏi giang hơn tôi rất nhiều. Tôi từng hỏi “Sao anh lại chọn em. Em không có gì đặc biệt". "Chính vì em bình thường, cho nên đặc biệt với anh" - Người con trai ấy đã trả lời tôi như thế.
Anh cũng dạy tôi rất nhiều về kỹ năng giao tiếp, khả năng làm việc nhóm. Luôn khích lệ và động viên tôi. Giúp tôi đặt ra mục tiêu, định hướng trong học tập, công việc.
Có đôi khi tôi luôn nghĩ rằng sao anh không xuất hiện sớm hơn một chút. Nhưng các bạn biết đấy, điều tốt nhất phải xuất hiện đúng lúc mới là tốt nhất.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc sống này đã đủ mệt rồi, đừng mãi day dứt chuyện quá khứ | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh