Tản mạn
2023-11-10 05:25
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
Chiều ngã về đây, lưng chừng phố núi
Người mang theo một nắm cỏ thơm
Thoáng đưa những hương rừng sót lại
Cuối triền mây heo hắt gió nồm.
Em ngẩng mặt trông chừng nắng lạ
Lướt về qua tấm áo mỏng manh
Ta níu giữ nồng nàn vết cỏ
Tiếng cười Em trong trẻo yên lành.
Trên dốc vắng chiều sương tĩnh lặng
Người đưa tay nâng cánh chim Trời
Những em bé mắt đen lay láy
Nhặt cánh đào lả tả rơi rơi.
Chiếc khèn lá trên môi lữ khách
Réo rắt vang Lìm Thái cuối mùa
Người đi giữa bản làng trầm mặc
Nhớ nụ cười cô gái thôn xưa.
***
Nửa mảnh mù sương
Có tiếng hoàng trì đêm trăng
Trùng hoang ngoài xa nín lặng
Mùa xoan đào trên vách nắng
Cheo leo nửa cánh nhạt nhòa.
Tiếng chim ùa về nơi xa
Tịch liêu chiều ôm khói đốt
Mảnh đồng trên không xám biếc
Ngọn cỏ lay lắt tro tàn.
Hoa nở rồi hoa rơi tan
Trở về miền xa cát bụi
Người nương nhờ trong áo mới
Trăm năm rồi cũng úa nhàu.
Thời gian qua mau, qua mau…
Những mùa tàn phai tịch lặng
Cõi thu vàng hiu hắt nắng
Loang nửa vết hồn đơn côi.
Và em đi qua nơi tôi
Qua những ngày vàng xác lá
Triền thu Trời giăng đồi lạ
Quên mảnh lưng chừng khói sương!
© Võ Đào Phương Trâm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.
Chuyện tình của cây
Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?
Tuổi trẻ là những đóa hoa
Chúng ta thường lo lắng về việc liệu mình có chọn đúng con đường hay không, liệu những quyết định hôm nay có dẫn đến thành công trong tương lai. Nhưng sự thật là không ai có thể biết chắc chắn về điều đó. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống hết mình cho hiện tại, theo đuổi đam mê và không ngừng học hỏi từ những thất bại.
Nhân duyên nào cho anh và em
Dù những đinh vít vẫn sẽ mãi trong người cô, vết sẹo ấy sẽ mãi khắc sâu lên từng tấc da thớ thịt ấy sẽ theo cô đi hết cuộc đời còn lại. Nhưng cô sẽ không buồn và hối hận đâu vì chính nó cũng là minh chứng cho sự hiện diện linh thiêng của anh trong cuộc đời cô.
Chúng ta từng có nhau
Tình yêu anh dành cho em đậm sâu, tươi mới. Biết bao cô bạn trong lớp mình ghen tỵ khi thấy em có được tình yêu của anh. Thế nhưng đâu phải khi nào tình yêu cũng là nụ cười và những ước mơ hạnh phúc, phải không anh?
Nỗi buồn mang tên bão Yagi
Nước mắt của mỗi người Hòa vào dòng nước mưa Thiên nhiên ơi dừng lại Đừng mang đến thiên tai
Cuộc đời là chuyến đi: Hành trình tìm ý nghĩa
Cuộc đời không chỉ nằm ở những thành công cuối cùng, mà còn ở những khoảnh khắc nhỏ bé trên đường đi. Đó có thể là những buổi sáng thức dậy, ngắm bình minh, những tiếng cười đùa bên bạn bè, hay những lần đối diện với khó khăn và tự hào khi vượt qua chúng.