Ở đây có những chùm thơ đẹp
2023-09-20 05:25
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
Mộng trần
Đã mấy bận bụi trần lấm gót
Ta đi qua ngã rẽ sa bàn
Nâng chén đắng uống đời than khóc
Rệu rã buồn man mác thiên can
Mắt huyền say, gã khờ chệnh choạng
Nghe liêu trai thoáng tiếng bông đùa
Người thiên cổ xa bờ thành quách
Bỏ cuộc tình neo bến sông xưa
Ngày tháng chết theo niềm khờ dại
Hồn loanh quanh lối mộng chương đài
Tà áo mộc lấm hoen gió tuyết
Rơi xuống đời niệm khúc phôi phai
Em thương tôi về qua thềm cũ
Ngắm màu loang huyết dụ hoa hồng
Mềm rũ những cánh buồn theo gió
Khói hương tàn trên bến nhà không.
***
Ngộ Mê
Ta đi trong cõi mình ta
Giật mình bỗng ngỡ như là đã quen
Con đường bản thể ngã nghiêng
Cố tìm một bước thanh thiên mộng trần
Du đường trăng ngỡ phù vân
Ta đi lạc giữa vô ngần đảo điên
Buộc vào một mối quàng xiên
Dốc thân tâm để an nhiên tựa vào
Hoạ thành một giấc chiêm bao
Lẫn trong đoản nguyệt thì thào tỉ tê
Tiếng đồng tiếng vọng bùa mê
Đổi câu sáo ngữ mua về bình yên
Áo choàng áo gấm lầm duyên
Ta đi thay chiếc áo thiêng nhạt màu
Tưới trồng những ngọn thanh tao
Rồi nâng chiếc lá gối vào thường xuân...
*****
Lạc Chiều
Nhánh rạ trong mưa héo hững hờ
Phơi tàn khúc chiếc những mành trơ
Mùi đất hoang vu nồng thoang thoảng
Chiều tịch hồng hoang dạ thẫn thờ
Gió theo mấy hướng gió về đâu
Người đứng trầm ngâm nhặt nỗi sầu
Trời buông lơ đãng màu biên biếc
Cho kẻ lạc đường nhớ phố sâu
Đời rộng mênh mang, đường cuối nẻo
Lữ khách xa quê nghe hắt hiu
Vọng tiếng đàn xưa chờ góc cũ
Tự hỏi lòng ai có nhớ nhiều?...
****
Lửng lơ
Ta trao em nửa cành hồng
Ngẩn ngơ tay rũ tang bồng rong chơi
Gió heo may cũng thảnh thơi
Thuyền trăng rọi bóng sân phơi bạc màu.
Ai ngờ em chẳng còn đâu!
Chốn xưa hoa nở, qua cầu gió bay...
Thương cho một tấm thân này!
Mấy mùa mưa nắng héo gầy tâm can,
Dấu chân lạc bước giữa đàng
Thương đôi cánh nhạn ngổn ngang góc Trời.
Giá như ngày ấy đừng vơi
Một nửa tâm thức ở nơi tư nghì
Nhìn qua đã lỡ xuân thì,
Mối tình đứt đoạn còn gì nữa đâu!
Đưa tay hứng giọt mưa ngâu
Giật mình tỉnh giấc mê đầu ngủ ngoan.
Đoá hoa hồng đã phai tàn
Mảnh thương ghép lại đa đoan phận người.
Đem linh hồn cũ ra phơi
Ước cho nắng cạn như cơi đựng trầu.
Góp tình xưa bỏ vào nhau
Dẫu thời gian có úa nhàu, lạc, tan
Hôm nay phiền muộn đi hoang
Lửng lơ nửa mảnh buồn mang về Trời.
*********
Rong chơi
Ra sân đùa với trẻ con
Để nghe cuộc sống chẳng còn âu lo
Ném viên gạch thẩy lên Trời
Tiếng cười trong trẻo nó chơi lò cò
Xong rồi lại lấy tàu mo
Kéo lê dưới đất làm ông phu vườn
Ô quan nó vẽ mấy đường
Chú tâm ngồi đếm coi đi ngã nào
Ăn thì phải thiệt là cao
Gom ông quan lớn mới mau dành phần
Tiếng cười trong trẻo thanh bần
Đám nhà quê lớn với đồng lúa xanh
Ra nghe chim hót trên cành
Rủ nhau đi hái quả chanh đầu mùa
Ăn vào kêu thật là chua
Rồi cười vui giữa sân Chùa giòn tan
Ngẩn ngơ trong tiếng sáo làng
Cánh diều no gió bay ngang lưng Trời
Nắng chiều buông xuống thảnh thơi
Chú tiều phu nhỏ ham chơi chẳng về,
Thẩn thơ ở chốn đồng quê
Có đám trẻ nhỏ mê trò bắn thun
Tiếng chày tiếng bấc ung dung
Tự do tự tại không chùn buông, so.
Đưa tay đám trẻ sẽ cho
Một nắm trong trẻo như trò nhà quê
Chẳng còn buồn tủi, ủ ê
Mà quên cuộc sống muôn bề cần lao
Nắng mưa mấy thuở xanh xao
Ngồi nghe đám trẻ xoan đào hát vui.
*********
Bình yên giữa đời
Bên góc bếp nóng hổi
Có con Mèo ngủ say
Cuộn tròn như chiếc gối
Mân mê từng ngón tay
Chú Mèo ngoan vô tư
Mê ngủ rất hiền từ
Xa xa chùa Thiên mụ
Tiếng chuông về chân như
Con đường dài vô tận
Nặng nhọc một kiếp người
Ngồi xuống đây một chút
Để cho lòng nghỉ ngơi
Một đời người trôi qua
Mấy ai mà đoán được
Những vui buồn phía trước
Vô thường tựa nhành hoa.
Theo gió thổi mây bay
Ta khép đời vụn dại
Rụng rơi chiều hoang hoải
Ru mềm những ngón tay
Tiếng chuông từ sơn khê
Đường xưa nhớ lối về
Nén hương trầm ấm khói
Nghe đời nhẹ cơn mê.
Câu kinh gieo từ bi
Chiếc lá tre hoan hỉ
Đặt nỗi buồn xuống nghỉ
Cho tâm hồn thảnh thơi.
********
Vớt trăng
Đưa tay vớt lấy ánh trăng
Ngỡ rằng kéo được chị Hằng lên chơi
Ai ngờ trăng vỡ làm đôi
Cây đa tan biến về nơi địa đàng
Ngẩn ngơ nước mắt hai hàng
Trăng còn đâu nữa, đã tan mất rồi
Ngậm ngùi kéo lại nước trôi
Dòng sông vẫn cứ liên hồi hợp tan
Thương cho người vớt trăng vàng
Chiếc thuyền bến mộng ngổn ngang nỗi sầu.
Đưa tay đếm giấc nông sâu
Vẫn mong ở bến giang đầu có trăng
Để qua gặp được chị Hằng
Dẫu làm chú Cuội cũng bằng đế vương
Đêm nay say giấc mộng thường
Nửa đời phiêu bạt vẫn vương mớ tình
Chiếc thuyền chở ngập bình minh
Gã khờ vẫn ngỡ như mình có trăng.
© Võ Đào Phương Trâm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…