Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt người chưa kịp nói lời thương

2019-12-01 01:30

Tác giả: Mealfa


blogradio.vn - Bây giờ cậu đã là người đàn ông của người ta rồi, một người con gái dễ thương, nhìn có vẻ hiền lành và ngoan ngoãn. Tôi thẫn thờ. Tôi giật mình và phát hiện ra… mình đau!

***

Cậu! Có lẽ cậu không biết rằng vẫn có một người thầm dõi theo cậu đã mười lăm năm đâu nhỉ? Không ngờ được phải không? Bởi nếu bây giờ chúng ta có gặp nhau cũng chỉ gật đầu như từng biết, có ai sẽ nghĩ rằng tôi đã thích thầm cậu bấy nhiêu năm, lâu đến nỗi mà tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình không hề thích cậu. Đúng vậy, nếu không có những giấc mơ khiến tôi mệt mỏi về những năm tháng cắp sách đến trường, những tư tưởng tình cảm của tôi đối với cậu thì ngoài mặt đối với tôi cậu chẳng qua chỉ là bạn cùng trường cấp ba mà thôi, không thân không gần.

Tôi gặp cậu lần đầu là khi vừa chuyển lên học cấp ba ở lại nhà bác, bởi vì cậu ở gần nhà nên bác nhờ cậu dẫn tôi quen đường đến trường. Thật sự lúc đầu tôi không có ấn tượng gì với cậu, đến cả mặt tôi cũng không nhớ được, chúng ta người trước người sau cùng với một cô bạn của cậu nữa ba chiếc xe đạp cùng đi cùng về, ngoại trừ hai cô gái chúng tôi nói chuyện thì cậu chỉ đóng vai trò là người cùng đường. Cho đến một buổi chiều, chỉ có chúng ta cùng về, khi đi qua chiếc cầu lắc lư mà tôi vẫn còn sợ hãi, cậu đạp xe phía trước một tay vắt sau lưng còn tôi tái mặt dắt xe theo phía sau vừa ngưỡng mộ vừa rủa thầm cái tên đang thong dong phía trước thì cậu bỗng quay đầu lại nhìn tôi cười. Chính ánh mắt đó, nụ cười lưu manh đó, cái điệu bộ thong dong tự tại đó đã khiến trái tim tôi rộn ràng nhảy nhót. Cũng bởi ánh mắt nụ cười ấy đã giam cầm sự rung động của tôi đến tận bây giờ. Kể từ đó, cậu là người khiến tôi quên đi cảm giác xa nhà, xa ba mẹ và các em. Mỗi tối trước khi đi ngủ nghĩ đến cậu, mỗi sáng mong chờ sẽ lại cùng đường với cậu.

Nhưng kể cũng lạ ghê, chúng ta tuy có thể nói là có chút “quan hệ” mà không hiểu sao lại không nói chuyện hay thân thiết với nhau nhỉ, cứ việc anh anh đi, việc tôi tôi theo sau, mặc dù đôi lúc cậu cũng hành động tỏ ra khá quan tâm đến tôi đấy chứ. Cứ thế gần một học kỳ khi tôi đã quen bạn mới, quen tuyến đường, có thể đạp xe băng băng trên chiếc cầu tôi đã từng sợ thì cậu không còn đợi tôi nữa. Cậu đi cùng với nhóm con trai nghịch ngợm rồi đôi lúc lại hùa cùng tụi nó bắt nạt, trêu chọc nếu tình cờ gặp tôi. Lúc đó, chẳng biết đã nghĩ gì nữa, tim đập rộn ràng nhưng miệng thì lại cứ mắng ác cậu. Lại có lúc, cậu cùng tụi nó tắm sông thấy tôi đi qua liền chặn đường nhờ vả gửi cặp sách về giùm, kì thật tôi cứ lâng lâng nhưng không hiểu sao lại nói một đằng, nghĩ một nẻo cứ tỏ vẻ ghét lắm mặc kệ cậu.

Một năm học trôi qua, nghỉ hè tôi về nhà ở với bố mẹ, một tháng tôi nhớ đến nhiều nhất là cậu, có lúc ngẩn ngơ đỏ mặt, có lúc lại trừng mắt phùng má để hai đứa em tôi thấy được rồi trêu chọc.

Hai năm tiếp theo tôi không ở nhà bác nữa mà ở trọ hẳn trên trường để học thêm, lớp cậu ngay bên cạnh lớp tôi, chúng ta có gặp nhau nhưng cứ tỏ vẻ xa cách lạnh lùng như không quen. Khi có bạn nam nào đó nói thích tôi là y như rằng cả dãy hành lang đều biết hết rồi cả đám hùa nhau trêu chọc, tôi thật hi vọng cậu sẽ ghen. Nhưng cậu thật là tên khốn mà, cậu không ghen mà còn tham gia vào hội đồng trêu chọc đó. Tôi không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài việc học và thích cậu, thỉnh thoảng lấy cớ sang lớp cậu trao đổi học tập chỉ vì muốn được nhìn lén cậu, vì muốn cậu sẽ nhìn thấy tôi, cũng sẽ thích tôi. Thật là một “con gà công nghiệp” ngu ngốc nhỉ?

Rồi chúng ta ra trường, tôi chọn cho mình con đường học tập dài đằng đẵng sau khi đậu đại học, còn cậu thì tôi cũng không gặp sau đó mà chỉ nghe bác tôi nói là cậu đi học cao đẳng thể thao gì đó rồi. Cái thời đó điện thoại, mạng xã hội không phát triển như bây giờ nên tôi chỉ nghe tin cậu từ bác hoặc thi thoảng từ ông anh họ bởi hai người thường chơi với nhau. Tôi vẫn chăm chỉ học tập, không yêu đương chơi bời gì chờ đến lúc ra trường đã là sáu năm sau. Thỉnh thoảng về thăm bác có tình cờ gặp cậu trong đám bạn ông anh nhưng cũng chỉ làm lơ vì vẫn không dám nhìn thẳng mặt cậu. Bởi không dám đối diện trực tiếp với cậu nên tôi cũng không biết cậu có để ý đến tôi không. Nghe nói cậu cũng đã đi làm và vẫn chưa có bạn gái vậy nên tôi vẫn mơ mộng về cậu. Thông qua mạng xã hội của anh họ, tôi cũng biết chút ít cuộc sống của cậu, trong mắt tôi cậu căn bản vẫn lêu lổng ham chơi, thật không phải là mẫu người đàn ông thích hợp để nương tựa.

Nhưng… Bây giờ cậu đã là người đàn ông của người ta rồi, một người con gái dễ thương, nhìn có vẻ hiền lành và ngoan ngoãn. Tôi thẫn thờ. Tôi giật mình và phát hiện ra… mình đau!

Tạm biệt người chưa kịp nói lời thương

Tôi sai rồi. Giá như có thể quay lại. Tôi sẽ không cao lãnh nữa, không tỏ vẻ cao giá nữa. Vứt hết sĩ diện vớ vẩn gì đó đi, tôi sẽ lấy hết dũng cảm tỏ tình với cậu, nói cho cậu biết tôi rất thích cậu, thích rất lâu rồi. Nói cho cậu biết cậu rất đẹp trai, rất nam tính. Rằng tôi luôn nghĩ về cậu, những lúc sang lớp cậu trao đổi bài thực ra là vì muốn nhìn lén cậu, muốn cậu sẽ nhìn thấy tôi, sẽ để ý tôi. Rằng những lúc tôi căng cổ lên mắng cậu là vì tôi không muốn bị nhìn ra mình bối rối trước mặt cậu, không nhìn thẳng cậu là vì không dám chứ không phải ghét cậu. Khi xa cậu tôi rất nhớ, bởi vì nhớ nên rất hay mơ, cái ánh mắt, nụ cười và dáng vẻ lưu manh của cậu nó đã “ám” tôi rồi, những giấc mơ khiến tôi cảm thấy buồn phiền mỗi khi thức giấc bởi sau tỉnh dậy chúng ta vẫn xa lạ. Khi biết cậu có bạn gái tôi rất cô đơn và luôn tự vấn, tự trách bản thân rằng tại sao mày lại ngu ngốc như vậy?

Nhưng đó chỉ là mơ thôi, hôm nay cậu đã là chồng của người ta, những gì muốn nói đã không đợi được nữa, đã không thể nói nữa rồi.

Vậy nên… Đến đây thôi! Từ giờ tôi sẽ chôn đi những cảm xúc ấy sâu trong kí ức, sẽ không bao giờ mở ra nữa, là do sự ngốc nghếch của tôi đã làm rơi mất cậu.

Tạm biệt cậu! Người chưa kịp nói một lần thương! Tạm biệt tuổi thanh xuân khờ khạo ngây ngốc của tôi!

Ngày sau khi gặp lại cậu, tôi sẽ nhìn thẳng mắt cậu, sẽ mỉm cười và chúc phúc, sẽ thoải mái như hai người bạn thân.

© Mealfa - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Em mãi là tri kỷ của anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Cô gật đầu và anh ôm cô vào lòng, có thật nhiều những đóa bằng lăng như đang reo vui lên cùng họ, và cả con đường dài cũng vậy. Cô nhớ mãi buổi tối hôm đó con đường rất vắng và anh đã hôn cô nụ hôn đầu tiên, họ đã ngập trong hạnh phúc mà cô nhớ suốt đời.

"Nhớ nhá - Hãy luôn giữ nụ cười"

Chỉ mong đoạn đường sau này của cậu, mọi thứ đều tốt, còn tớ cũng sẽ tập quên cậu. Đã 5 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc tớ nên quên đi cậu để đón nhận những ánh nắng mặt trời của ngày mới.

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

back to top