Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tại sao ngày ấy cậu đối xử tốt với tôi?

2020-09-25 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Năm đó có thể vì sự trẻ con và tự ti của chính mình mà tôi đã nổi giận đùng đùng và chỉ nghe từ một phía. Đổi lại là bây giờ, tôi sẽ không làm như vậy, tôi sẽ hỏi cậu “Tại sao ngày ấy cậu đối xử tốt với tôi?”.

***

Gửi người bạn cùng bàn của tôi,

Tôi đã thích cậu được gần 3 năm rồi. Thích dáng vẻ cậu chơi bóng ở sân trường, thích dáng vẻ cậu nổi bật trong lớp và càng biết rõ một người giống cậu sẽ mãi không để ý tới mình.

Tôi một cô bé lớn lên trong gia đình bình thường, cuộc sống tôi sẽ chẳng bao giờ khác lạ những cô bé mới lớn khác nếu như tôi sinh ra với một vẻ ngoài bình thường. Tôi béo ú.

Tuy tôi không ghét bỏ gì đâu nhưng từ quãng thời gian học cấp 2 tôi đã ghét bản thân vô cùng, một người chẳng bao giờ được bạn bè yêu quý chỉ vì thân hình mập mạp của mình.

Hồi cấp 2, tôi còn nhớ rõ biệt danh các bạn trìu mến gọi tôi là “Béo”. Vậy mà từ bao giờ  lên cấp 3, những câu nói đùa vui chợt biến thành trò đùa cợt tôi trước lớp.

Tôi còn không nhớ nổi tôi đã buồn như thế nào khi nghe những lời như thế nhưng cuối cùng chính nhờ cậuấy , tôi đã quên đi mặc cảm của chính mình.

Lên cấp 3, các bạn học không còn chịu ngồi với tôi nữa. Lí do cũng chẳng có gì, tôi học kém chắc hẳn là vậy. Nhưng ai cũng nói vì tôi ngồi chiếm hết chỗ, vì tôi mập nên các bạn không chịu được chật chội. Có lẽ đó là trò đùa vui của mọi người và tôi cũng cười nhưng những lúc đó, khi về nhà tôi đã khóc, khóc rất nhiều.

gui-em-noi-nho-ngay-mua

Có một bạn nam, khi được xếp ngồi với tôi, đã chẳng hề nghĩ ngợi gì sát lại gần tôi bảo cho xem cùng sách. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thoải mái của một người bình thường đối với tôi.

Dần dần ngày nào cậu cũng cùng tôi học, cùng xem sách với tôi. Không hiểu có phải do cậu đãng trĩ hay không nhưng ngày nào cậu cũng quên sách. Còn có chút lười nhác bảo tôi ghi bài hộ nhưng cậu học rất giỏi, rất tốt, bao giờ cũng đạt điểm cao.

Không ít lâu sau, tôi biết mình đã lỡ thích cậu mất rồi. Cậu điển trai, nổi bật trong lớp tôi. Tôi cứ thế lấy đó làm động lực, ngày ngày cố gắng giảm cân, mong muốn một ngày trở nên phù hợp với cậu hơn.

Tôi đã cố gắng thử rất nhiều cách, ngày ngày đều cố gắng ăn ít đi chỉ vì muốn mình gầy đi nhưng  ý chí tôi quá kém cỏi, cứ giảm được một chút tôi lại ăn vào nhiều hơn. Dẫu tham gia các lớp học yoga, lớp tập gym bên ngoài tôi vẫn chẳng có gì thay đổi cả, thậm chí còn béo hơn cả ban đầu, điều này làm tôi không chịu nổi. 

Mọi người có hiểu cảm giác này không? Khi mà bạn cố gắng làm một điều gì đó, vì một người mà mãi không làm được. Còn khiến bản thân trở nên xấu xí hơn.

Ở lớp, cậu đối xử với tôi vẫn rất tốt, cũng không nhận ra sự thay đổi của tôi. Ngày ngày trên lớp vẫn ân cần giúp tôi học bài nhưng tâm trí tôi ngày nào cũng lơ lửng trên tận cung mây, bài cậu giảng có bao giờ tôi để ý. Lực học tôi sút dần, thầy chủ nhiệm gọi mẹ tôi đến nói chuyện. 

Nhốt mình trong căn phòng tối, tôi chỉ biết khóc. Có bao giờ cảm giác tệ hơn như lúc đó không?

Một lần đang đi ngoài cửa lớp, tôi nghe bọn con gái xì xào. Bình thường tôi sẽ chẳng mấy để tâm vì lúc nào bọn họ cũng trêu chọc vẻ bề ngoài của tôi. Chính cậu là người dạy tôi cách lơ đi những lời nói không hay đó. Thế mà lần này, tôi nghe từng chữ “ Con Béo thật ngốc. Làm gì có ai muốn tốt với nhỏ chứ? Không biết cậu bạn cùng bàn còn đi xin cô đổi chỗ mấy lần à? Chắc thấy nhỏ phiền quá muốn đổi mà cô chưa cho, cô nói giúp bạn hòa đồng gì đấy”.

Tiếng đám bạn cười ồ lên. Tai tôi ù đi và hôm đó tôi trốn học. 

co_gai_mnah_me_2

Sau đó, tôi vẫn đi học đều đều, chỉ là tôi đã tự mình xin cô giáo cho mình đổi chỗ. Một mình ngồi ở cuối lớp, cách xa cậu, người mà tôi từng thích thầm.

Cậu thật là tệ, ngay lúc tôi chuyển chỗ vẫn đến bên cạnh chỗ mới tôi hỏi vì sao chuyển đi nhưng tôi không còn muốn trả lời nữa, tôi cũng không nhìn vào mặt cậu. Khuôn mặt tôi đã lén nhìn bao lâu khi cậu ngồi học bài, khi cậu đi đá banh, còn cả lúc cậu ngủ gật trong giờ nữa,... tất cả những điều đó với tôi bây giờ không quan trọng nữa. 

Năm đó có thể vì sự trẻ con và tự ti của chính mình mà tôi đã nổi giận đùng đùng và chỉ nghe từ một phía. Đổi lại là bây giờ, tôi sẽ không làm như vậy, tôi sẽ hỏi cậu “Tại sao ngày ấy cậu đối xử tốt với tôi?”.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Chúng ta của ngày mai sẽ hạnh phúc chỉ là không có nhau

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top