Ta vẫn có đôi chân này để bước đi
2015-10-27 04:26
Tác giả:
Bạn nhắn tin cho tôi vào một ngày tháng mười đầy nước mắt, sau rất nhiều lần tôi hỏi thăm mà bạn không trả lời. Chỉ ba từ ngắn ngủi thôi, vào lúc người yêu sáu năm và cũng là chồng sắp cưới của bạn được tag vào tấm hình đang ôm hôn thắm thiết một cô gái xinh đẹp khác:
"Chia tay rồi".
Tôi sững người lại.
Chia tay?
Đó, từng là một tình yêu tuyệt đẹp rất đáng ghen tị. Nói theo cách của các cô gái mộng mơ bây giờ, thì nó cũng chẳng khác một câu chuyện ngôn tình là bao. Chàng trai ấy bằng tuổi với bạn, cao ráo, đẹp trai, là con độc nhất trong một gia đình danh giá ở Hà Nội. Nhưng cậu ta lại một mực theo đuổi bạn, cô gái đến từ vùng sơn cước với làn da trắng muốt cùng đôi mắt đen tròn ngây thơ. Cậu từng quỳ gối trước mặt bạn giữa phố đông để bày tỏ tình cảm, từng nửa đêm lao đến trước cửa phòng trọ của bạn vì bạn kêu đói, nói muốn đi ăn đêm. Ôi…những tháng ngày tuổi trẻ sôi nổi và cuồng nhiệt!
Tôi vẫn nhớ như in những tấm hình bạn đăng ngày đó, ghi lại khoảnh khắc người yêu bạn đút cho bạn ăn, lau tóc cho bạn, hay cõng bạn đi trên những đoạn đường dài. Bạn rạng ngời kể cho tôi nghe mọi thứ với niềm tự kiêu không giấu giếm, rằng người ấy hôn bạn dịu dàng như thế nào, vì bạn mà đã làm ra những chuyện điên rồ gì. Bạn đành hanh, nhõng nhẽo tới đâu họ cũng vẫn dung túng và nhẫn nhịn. Được người chiều chuộng vô bờ như vậy, bạn rất hạnh phúc.
Nhưng đúng là, đường xa mới biết ngựa hay...
Bạn cay đắng nói với tôi rằng, tình yêu cũng chỉ là một thứ có hạn sử dụng như bao vật phẩm khác. Rằng phụ nữ càng yêu càng sâu đậm, còn đàn ông càng yêu càng hời hợt. Bạn thấy mình thật ngu ngốc vì đã tự đắc quá sớm. Sáu năm, quãng đường tưởng dài mà ngắn này rốt cuộc vẫn chẳng nói lên được điều gì.
Cứ thế, bạn khóc.
Tôi không hỏi bạn vì sao, chỉ lặng im nghe những tiếng nấc nghẹn. Đã chia tay là đã chia tay. Chẳng thể đem bất cứ một lý do gì ra để biện hộ cho mối quan hệ đã vụn vỡ. Vì người bạn yêu đã thay lòng đổi dạ? Vì họ đã chán? Vì đôi bên không yêu nhau đủ nhiều để có thể vượt qua những khó khăn cũng như cám dỗ thường tình? Mà cũng có thể, vì cả hai chưa từng thực lòng yêu…
Bạn hỏi tôi, phải làm sao mới có thể níu giữ được trái tim của một con người? Tại sao bạn đã làm tất cả, rồi vẫn chỉ có thể gặt về quả đắng? Người đã hứa hẹn những gì, đã yêu thương thế nào, đã có với nhau biết bao nhiêu kỉ niệm, cuối cùng vẫn chỉ là cơn gió thoảng qua so với cuộc gặp gỡ chớp nhoáng hai tháng kia hay sao?
Tôi lặng người đi nghe bạn nói. Vết thương này của bạn, dường như lớn hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng, và có lẽ bạn sẽ cần một thời gian dài nữa để nguôi ngoai. Ngồi một lúc, tôi cũng chẳng biết phải nói gì thêm, chỉ có thể khuyên bạn đừng vì một người dưng mà xử tệ với bản thân mình. Cũng chẳng cần thiết phải tỏ ra mạnh mẽ. Nếu đau, hãy cứ khóc. Chỉ cần sống sót được qua khoảng thời gian u ám này, rồi mai, nắng sẽ lại lên thôi…
Bạn khóa facebook, đổi sim, có lẽ rất lâu nữa cũng chẳng muốn quay trở lại. Còn tôi ngồi đờ đẫn một mình trước những câu chuyện đời buồn của bạn bè. Đứa ly hôn. Người tan vỡ. Trái tim con người, sao có thể yếu đuối và dễ thay đổi đến vậy? Nó thật dễ bị choáng ngợp trước những điều mới mẻ, và gục ngã trước cám dỗ. Tình yêu có sâu đậm hay khắc cốt ghi tâm đến đâu, dường như vẫn cứ phải loay hoay trước cửa ải khó khăn nhất của cuộc đời.
Là thời gian. Là quãng đường rất rất dài phía trước.
Tôi chẳng hề trăn trở người yêu tôi có thật lòng?
Mà chỉ hoài nghi rằng, liệu người, có thể yêu tôi được bao lâu?
Đường xa mới biết ngựa hay.
Nhưng khi chúng ta nhảy lên lưng ngựa, đâu ai đoán được đang chờ đợi mình phía trước là những gì? Và liệu chú ngựa ấy sẽ sớm kiệt sức, hay khi phóng qua một vật cản nào đó mà hất ngã mình hay không?
Vậy nên, lời khuyên của bạn, có lẽ tôi vẫn sẽ chẳng thể nào làm được. “Không tin tưởng vào một ai”, “nếu có yêu nhưng đừng quá thật lòng”, đều là những cái lưới bủa vây và trói buộc một tâm hồn trong sáng. Trái tim có thể chịu đau, nhưng sẽ không thể chịu được tù túng và ngột ngạt. Mà tôi, lại luôn muốn nó được tự do…
Chỉ là, hãy học cách dũng cảm chấp nhận những thay đổi của đời, của tình, và của người.
Mọi thứ đến rồi đi, đều có những cơ duyên và thời điểm thuộc về nó. Hãy cứ đối xử với chúng theo cách mà mình muốn, chỉ cần không thẹn với trời, chỉ cần không thẹn với lòng.
Và rồi đi hay ở, cũng chỉ là “chuyện ở đời”…
Đường xa, mới biết ngựa hay.
Nhưng dù không còn ngựa, chúng ta vẫn còn đôi chân này để đi tiếp.
© Hạ Vân – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu