Sưa - món quà lãng mạn dành tặng Hà Nội
2021-10-03 01:20
Tác giả:
Hồng Ngọc
blogradio.vn - Phố vắng, nắng đẹp, gió se và hoa sưa trắng như cổ tích, đó mới chính là điều làm nên nét "độc quyền" của loài hoa này. Ngắm nhìn chùm hoa ấy, lòng tớ lại thấy bình yên, nhẹ nhàng biết bao.
***
Những ngày cuối tháng 2, đầu tháng 3 thời tiết cứ thay đổi liên tục, mới hôm qua còn nắng rực rỡ mà nay trời lại âm u, lành lạnh rồi,... Cuộn tròn người trong chăn, lướt xem lại đống ảnh cũ trong máy từ thuở nào, tớ dừng lại ở tấm ảnh chụp cây hoa sưa trên đường Phạm Ngọc Thạch.
Tớ chụp bức ảnh này hồi đầu Việt Nam mình bùng dịch Covid 19, lúc ấy tớ không về quê mà còn ở lại Hà Nội. Đường phố đông đúc nay vắng người đi lại. Hàng ngày trên đoạn đường đi làm quen thuộc, từ phía Vincom Phạm Ngọc Thạch tớ đã thấy cây sưa như sáng rực cả bầu trời, những chùm hoa trắng li ti bừng nở, nổi bật giữa những chồi non xanh biếc. Hoa đẹp lắm, hoa không thơm mùi như hoa sữa, lại cũng chẳng rực rỡ như những loài hoa khác. Một cơn gió nhẹ thôi cũng làm cả đám hoa sưa cánh rụng trắng bên hè con phố Phạm Ngọc Thạch, tạo thành một thảm hoa trắng muốt dưới chân. Phố vắng, nắng đẹp, gió se và hoa sưa trắng như cổ tích, đó mới chính là điều làm nên nét "độc quyền" của loài hoa này. Ngắm nhìn chùm hoa ấy, lòng tớ lại thấy bình yên, nhẹ nhàng biết bao.

Tớ nhớ hồi còn làm thêm công việc đầu tiên vào năm nhất Đại học, cũng trên con phố ấy, tớ có những kỉ niệm đẹp và những người bạn, người anh chị đã giúp đỡ tớ nhiều vô cùng. Rồi thì cũng mỗi người một nơi, có người đã đi làm ổn định cuộc sống, có người đang là sinh viên năm cuối với bao nỗi lo toan, cũng còn những người bạn như tớ - nỗ lực hơn khi sắp kết thúc năm 2. Mặc dù không còn gặp nhau thường xuyên như lúc còn làm ở chỗ ấy, nhưng chúng tớ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau và vẫn còn những cuộc "hẹn hò" mỗi khi rảnh.
Mùa hoa năm ấy, có những niềm vui và cũng có cả những nỗi buồn... gặp gỡ rồi xa nhau là chuyện thường tình. "Không có bữa tiệc nào không tàn", cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, người hợp tan là chuyện bình thường, không ai có thể vì ai mãi mãi. Thế nên, chia ly có lẽ là một phần của cuộc sống... Hãy coi đó là một kí ức đẹp và cất gọn vào trong ngăn bàn cũ.
Cũng vào độ ấy, mọi người đương đưa nhau đi ngắm Ban, chụp Ban - thứ hoa mang sắc tím thủy chung mơ mộng ấy. Nhưng chẳng hiểu sao lòng tớ lại rung rinh vì màu hoa sưa, bởi lẽ những bông hoa trắng tinh khôi ấy làm tớ nhớ nhung hay tiếc nuối điều gì chăng? Tớ hay thổn thức, hoài niệm về những gì đã qua như thế, vẫn luôn thế... xao xuyến đến vô cùng. Tớ yêu hoa sưa với một nỗi niềm rất riêng và tớ cũng yêu cậu như yêu loài hoa ấy, hoa sưa trong lòng tớ vẫn luôn mang một "mùi" rất riêng - mùi của tình đơn giản.
"Tình ca anh hát không lời
Gió mang theo cánh sưa rơi trắng đường
Nắng vàng nắm nhẹ tay sương
Tháng ba ôm trọn nhớ thương một thời
...
Ngái nồng mùi của nắng mưa
Xuân tràn phố cũ hương xưa dạt dào
Sưa đi dắt nắng hè vào
Gói theo nỗi nhớ ngọt ngào bên ai".
(Hoa Sưa - Vũ Thị Kim Dung)
© Hồng Ngọc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 481: Kẻ giấu những giấc mơ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói
Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.
Chuyện của ta
Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.






