Sẽ có người khiến em hạnh phúc hơn anh
2017-11-30 01:25
Tác giả:
Cô đã từng tự chất vấn rất nhiều trong những câu hỏi đó vào những đêm mưa trời như trút nước, bóng tối bao trùm lên không gian. Khung cảnh này thật giống với sáu năm về trước, vào cái ngày mà một tình yêu ngỡ rằng vĩnh cửu không bao giờ thay đổi bỗng chốc hóa bụi cát như chưa hề tồn tại. Cô khi đó như một con ngốc bị người khác chà đạp tình cảm, anh tay trong tay kẻ khác rồi thản nhiên khi nhìn thấy cô nói thẳng thừng một lời chia tay không chút do dự. Thì ra cảm giác bị đá là thế đấy, cay đắng thật, cũng đau đớn thật. Cô vẫn còn nhớ như in, cơn mưa nặng hạt ngày hôm đó tựa như đổ dồn dập vào thân người cô, ướt sũng, lạnh ngắt, đôi trai gái nắm tay nhau đã đi thật xa, chiếc dù màu trắng muốt phản chiếu gương mặt e thẹn của cô gái, cùng ánh mắt nhu tình của người con trai. Đến bây giờ, dường như cô vẫn còn ám ảnh những hình ảnh đó.
Kết thúc một mối tình trong ngần ấy năm hạnh phúc chỉ bằng một lời chia tay đơn giản không hơn không kém, thậm chí một tia áy náy cũng không hề hiện diện trong đôi mắt vô tình của anh. Có phải ngay từ đầu cô đối với anh đã là không có nghĩa lý gì, tình cảm bấy lâu nay, những khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc cũng chỉ là gian dối.
Cô không tin, dù là sáu năm trước hay đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào tin cảm giác của anh dành cho cô ngày xưa là hoàn toàn giả tạo, cái ôm ấm áp không thể nào chỉ là giả vờ, cái siết tay bâng quơ không thể nào chỉ là đùa cợt,...
Anh đã từng yêu cô đúng không? Yêu như cái cách cô từng yêu anh sâu đậm, xem anh là cả thế giới của mình. Có lẽ cô đã tự huyễn hoặc vị trí của bản thân trong lòng anh, nếu thật sự là thương thì sẽ không nhẫn tâm làm cho đối phương phải chịu bất kì tổn hại nào, cách giải thích duy nhất chỉ là do anh hết yêu, vậy thôi!
Bao năm tháng trôi qua, vết thương ngày xưa không thể nói là đã hoàn toàn lành lặn, nhưng ít nhất cô đã có thể mở lòng để hưởng trọn vẹn bình yên bên một người thật lòng với chính mình, cô thật là một người may mắn đúng không anh? Khi giữa vô chừng những nỗi đau vây hãm, vô chừng những tổn thương quấn chặt, cô đã được người ôm lấy và vỗ về, hôn nhẹ tóc và khẽ khàng nói "có anh ở đây rồi".
"Vợ anh thật xinh đẹp, anh quả là người đàn ông may mắn nhất trên đời!"
Hạo Nam luồn tay qua chiếc eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mùi hương bạc hà đặc trưng len lỏi từ tận mang tai đến khi một nụ hôn chạm má được anh ấy thực hiện. Ngượng ngùng là cảm giác duy nhất cô cảm nhận được lúc này, cảm thấy dường như đôi tai cùng mặt của mình nóng ran hơn cả mùa hè. Cô dùng tay đẩy nhẹ Hạo Nam ra, hối thúc anh ấy đi thay trang phục. Hạo Nam ra vẻ hờn dỗi, cô hết cách đành thở dài trường người tặng anh một nụ hôn trên má, kèm theo lời trách móc
"Anh đừng trẻ con thế chứ? Đi mau đi, em đợi."
Hạo Nam tươi cười hạnh phúc bước vào phòng thay đồ. Suốt khoảng thời gian qua, đây là cách duy nhất khiến vợ tương lai có thể "cưng chiều" anh.
Khả Vy mỉm cười, hài lòng ngắm nhìn bản thân trong bộ váy cưới lộng lẫy một màu trắng sang trọng. Phản chiếu trong gương là một hình ảnh thứ hai, cô gái ấy tóc đã được cắt ngắn, trang điểm đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch, duy nhất đôi mắt là buồn bã không tài nào hiểu được. Khả Vy nhận ra được là ai, người con gái của anh, người mà ngày xưa đã làm cô tổn thương. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, cô không còn đau hay oán hận gì nữa, chuyện đã qua nên để nó im lìm trôi qua đi, dĩ vãng mãi chỉ là dĩ vãng, dù buồn hay vui thì cũng đã mãi mãi nằm lại rồi.
Cô tính bắt chuyện trước hỏi han tình hình hiện giờ của anh, cũng lâu lắm rồi cô không nghe bất kì tin tức gì của anh cả. Khi đã là một sự trùng hợp, thì cả hai vô tình cùng một khoảng thời gian phát ra cái tên ấy.
"Hoàng Minh, anh ấy..."
Cô chưa kịp hoàn thành lời nói của mình, thì đã nghe thanh âm nghèn nghẹn từ cô gái trước mặt
"Để tôi nói trước..."
Khả Vy thấy cô ấy hít một hơi thật sâu, dường như chuyện cô ấy sắp sửa nói ra rất kinh khủng
"Hoàng Minh, anh ấy... đi rồi! Xin lỗi vì đã cùng anh ấy dựng lên màn kịch để lừa dối cô suốt sáu năm qua. Anh ấy không cho tôi nói, nhưng người cũng đã ra đi, không có lý do gì để tiếp tục câu chuyện bịp bợm này nữa. Từ trước đến giờ, anh ấy luôn một lòng một dạ với duy nhất một mình cô, Khả Vy, không ai có thể thay thế cô trong tim anh ấy..."
Cô ấy định nói tiếp nhưng Khả Vy nhanh chóng muốn cướp lời, anh ấy đi đâu? Anh ấy vẫn luôn yêu cô? Chuyện gì đang xảy ra với cô gái trước mặt cô vậy? Hàng trăm câu hỏi ngổn ngang vây kín lấy thân người nhỏ bé run lên bần bật vì bàng hoàng. Dù là vậy nhưng cô ấy vẫn quyết hoàn thành câu chuyện của chính mình, khi đã tường tận ngọn ngành tất cả, còn lại phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của cô mà thôi
"Điều kiện duy nhất để tôi có thể bên cạnh Hoàng Minh, là cùng anh ấy diễn nốt vở kịch cuối cùng, chà đạp tình cảm của cô, để cô nghĩ rằng anh ấy là một kẻ phụ bạc, một người đàn ông lừa gạt không hơn không kém. Sau cơn mưa ngày hôm đó, chỉ với vài bước chân rời xa cô, khuất sau tán cây màu xanh rũ nước, anh ấy đã ngã gục. Cô không thể biết Hoàng Minh đã phải cố gắng như thế nào để hoàn thành vai diễn ấy đâu, tôi nhìn thấy nụ cười trên môi anh ấy, đau đớn, nhợt nhạt nhưng cũng đầy mãn nguyện. Ra đi với tư cách một kẻ phụ tình, để cô có thể quên đi mà kiếm tìm cho mình một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc thật sự. Tôi yêu anh ấy, yêu rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tình yêu của anh ấy dành cho cô, tôi mới nhận thấy tình yêu của mình sao quá đổi nhỏ bé. Chấp nhận từ bỏ người mình yêu với mong muốn người ấy sẽ được hạnh phúc bên một người khác tốt hơn, thử hỏi trên đời này còn có bao nhiêu người được như thế! Tôi ganh tị với cô, thật đấy. Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã là một kẻ thua trong cuộc chiến một phía này rồi..."
Khả Vy thấy cô ấy rơi nước mắt tiếp tục câu chuyện. Những gì Khả Vy đang nghe cũng khiến cho cảm xúc của cô nhất thời trở nên hoản loạn, mọi giác quan cho đến tứ chi đều đong cứng gần như tê liệt. Bao năm qua, đây là sự thật về anh, về người đàn ông trong quá khứ mà cô luôn tin rằng là một người tồi tệ khi đã đùa cợt tình cảm của mình, khi đã vô tình chấm dứt một mối quan hệ đang vô cùng hạnh phúc giữa hai người bằng những lừa dối.
"Sau sáu năm điều trị ở nước ngoài, và sau ngần ấy đau đớn do bệnh tật, anh ấy cuối cùng đã được ra đi thanh thản. Thật buồn cười, khi suốt sáu năm qua tôi luôn là người ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, nhưng không một ngày nào anh ấy không nhắc đến tên cô, kể cả khi không có hình bóng cô tồn tại xung quanh, tôi vẫn không tài nào đi được vào trái tim anh ấy... Trong lần về Việt Nam này, trước khi mất, anh ấy có một thứ muốn tôi trao lại cho cô, cũng được xem là di vật cuối cùng. Không ngờ lại nghe tin cô sắp lên xa hoa, tôi kể chuyện này không với ý định gì khác, chỉ mong hình ảnh anh ấy trong lòng cô sẽ trở nên tốt đẹp hơn sau sự thật bi thương này. Cuối cùng thì tâm nguyện của anh ấy cũng đã trở thành hiện thực, và tôi rất vui vì điều đó. Chúc cô hạnh phúc bên một nửa của mình, chào cô!"
Nhật My rời khỏi, cánh cửa phía trước cũng dần dần khép lại, bỏ lại phía sau một người con gái mang trên mình bộ váy cưới, đang rơi nước mắt, đôi tay vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn màu trắng bạc, lá thư thì bị nhàu nát đến nhăn nhúm, nhìn kĩ thì mới thấy rõ dòng chữ được viết nghệch ngoạc, lộn xộn, thoáng thôi cũng đã đủ biết chủ nhân khi viết lá thư này đang trong tình trạng tệ hại như thế nào. Chỉ với nội dung ngắn ngủi vỏn vẹn vài câu, nhưng cũng đủ khiến cô bất lực ôm lấy đầu mình trong đau khổ.
"Anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Anh yêu em! Khả Vy, em nhất định phải hạnh phúc..."
Khả Vy không biết nên làm gì ngoài việc mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài hai bên má. Anh đã ra đi, sự thật cũng được sáng tỏ, và nỗi đau lại một lần nữa ùa về quấn chặt lấy trái tim nhỏ bé của cô. Sao anh lại chọn cách thức tàn nhẫn này để đối xử với cô?, dùng nỗi đau để chất chồng nỗi đau, dùng chính tình yêu của anh để làm cô day dứt đến suốt cuộc đời.
Cô khóc thành tiếng, đằng sau là người đàn ông sẽ cùng cô bước đi trên lễ đường, nắm tay cô để mang lại hạnh phúc. Hạo Nam đã vô tình nghe được toàn bộ câu chuyên, sự thật nghiệt ngã sau một màn kịch đau lòng. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến và ôm chặt lấy cô từ phía sau. Cô ôm ngược lại anh, òa khóc như đứa trẻ con bị bắt nạt, lời cô nghẹn ngào trong tiếng nấc bi thương
"Em đã hiểu lầm anh ấy, anh ấy...anh ấy..."
Cô nức nở, khóc nhiều đến nổi nước mắt thấm đẫm một mảng lớn nơi ngực áo của anh. Anh xót xa ôm chặt cô hơn, xoa xoa đầu an ủi
"Đừng khóc nữa, em khóc, anh đau lắm."
Cô nghe anh nói đột nhiên một tia ấm áp dâng đầy trong lồng ngực, người đàn ông này là thật lòng với cô, không có lý do gì để làm anh tổn thương nữa cả. Cô ngừng khóc, quẹt chút nước còn sót lại trên mặt, giọng khàn đặc, mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều
"Anh có thể cùng em đến viếng anh ấy được không?"
Anh cười dịu dàng, gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô. Tình yêu của anh dành cho cô dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bao giờ thay đổi, nếu anh là anh ấy, anh cũng sẽ làm mọi thứ dù là ngốc nghếch cỡ nào, đánh đổi tất cả dù là mê muội ra sao, miễn rằng người con gái trước mặt được sống cuộc đời bình an hạnh phúc. Như vậy đã đủ lắm rồi.
Cô cùng anh đến nhà Hoàng Minh. Sau khi chia tay, cô cũng không hay lui tới như những lúc hai người còn quen nhau. Mẹ anh khi gặp lại cô có phần nào chua xót hiện hữu nơi đáy mắt, nhưng khi thấy Hạo Nam ngay bên cạnh thì bà có vẻ đã nhẹ nhõm hơn trong lòng. Di nguyện cuối cùng của người con đã khuất, cô gái mà đến cuối đời con của bà vẫn nhất mực mong muốn cô được hạnh phúc, người con gái mà Hoàng Mình yêu thương nhất trên cõi đời này.
Khả Vy trò chuyện với gia đình Hoàng Minh vài câu, được mẹ của anh chỉ dẫn đến nơi anh yên nghỉ. Cô nhanh chóng rời khỏi, ngay giây phút ngắm nhìn lần cuối linh cửu của người đàn ông mà cô từng dùng cả trái tim để yêu, dùng cả thanh xuân để trân trọng, nước mắt lại không tự chủ được mà tuôn rơi. Tiếc nuối cho một số phận, đau thương vì mất mát, hổ thẹn vì tình yêu quá đỗi to lớn của anh. Tất cả những dòng cảm xúc không tên cứ chảy dài, bóp nghẹn lấy trái tim đang dần có chút ít sức sống của cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay giúp cô trấn tĩnh, nhìn đến mới thấy Hạo Nam đã nắm chặt tay cô từ lúc nào. Cô vô thức bước theo anh, theo chân người đàn ông luôn luôn bên cạnh và cùng cô gánh vát mọi buồn vui, đau đớn cuộc đời.
Buổi chiều muộn với một bầu không khí ảm đạm, hoàng hôn dần dần buông xuống, chút ánh nắng còn sót lại vương khắp đám cỏ rêu xanh, từng cơn gió nhẹ tênh luồn lách qua kẽ tay khe khẽ, cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt bao trùm lên khoảng không gian đặc trưng nơi đây.
Cô bước đến mộ phần của anh, gương mặt quen thuộc trên tấm bia mới tinh tựa như hoàn toàn còn sự sống, cô đặt bó hoa ly màu trắng trước lư hương đang nghi ngút khói. Nếu thật sự có kiếp sau, với đoạn tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô, cô nhất định sẽ hoàn trả và báo đáp. Giờ đây chỉ hy vọng anh sẽ được bình yên trên thiên đường - nơi không còn đớn đau nào tồn tại.
Hạo Nam đứng bên cạnh, im lặng dìu cô ra về trong nước mắt. Một cơn gió lạ lẫm thôi thúc anh quay đầu lại phía sau. Anh cam đoan rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng hình ảnh người đàn ông đang mỉm cười nhìn anh và cô thì quá đổi chân thật, gương mặt ấy chính xác là Hoàng Minh, anh nghe anh ấy nói "nhất định phải khiến cô hạnh phúc", giọng nói nhỏ dần nhỏ dần tan vào mảnh gió mong manh, rồi hình ảnh mờ ảo lúc nãy cũng đồng thời biến mất.
Hạo Nam mỉm cười gật đầu, dù là gì đi chăng nữa việc mang lại hạnh phúc cho cô đã trở thành trách nhiệm của anh, bắt đầu ngay từ lúc anh quyết định cầu hôn cô rồi.
"Tôi nhất định sẽ trân trọng cô ấy, và chắc chắn sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời"
Một giọt nước rơi chạm đất, vỡ tan...
Một nụ cười trọn vẹn, đầy toại nguyện...
"Hạnh phúc của anh đến tận cùng mãi mãi chỉ có thể là em"
© Mộc Hiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.