Sau tuổi mười bảy, chúng ta còn có những đam mê
2018-10-31 01:24
Tác giả:

...Tôi đã từng sống những năm mười bảy tuổi đầy hoài bão, luôn là một cô gái mang trong mình tâm hồn mộng mơ, nhìn cuộc sống bằng một ánh mắt đầy màu hồng. Ra trường, tốt nghiệp là những cụm từ mà chẳng mấy ai muốn nghe. Đó là những khi bản thân phải hiểu ra rất nhiều điều, cơm áo gạo tiền là tất cả những gì mà chúng ta phải làm. Thế rồi cứ như vậy mà bỏ lỡ bao nhiêu dự định, bao nhiêu hoài bão còn dang dở của một thời. Đến một thời điểm nào đó giật mình nhận ra bản thân lúc này thật tàn tạ cũng là khi nhận ra những hoài bão tuổi trẻ đã bị lãng quên từ bao giờ. Thanh xuân đúng là như mây trời, và thời gian thì vốn chẳng chờ đợi ai bao giờ cả.
Tôi từng được nghe một câu chuyện trên Blog Radio khiến bản thân phải suy nghĩ thật nhiều. Có mấy cậu học trò đi ngang qua một cửa hàng, thấy một chú bảo vệ, thân hình mập mạp có vẻ vì ít vận động, mang trong mình làn da đen xạm vì nắng, vì mưa gió cuộc đời. Nhìn chú mấy cậu học trò cười cười và nói với nhau rằng nhất định sau này họ sẽ trở thành một chàng trai thật ưu tú, bảnh bao, có một công việc thật tốt để ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ mấy ai trong đám học trò ấy biết được người bảo vệ ấy năm xưa cũng là một chàng trai mang trong mình rất nhiều mơ ước về một tương lai sáng lạn, thế rồi thời gian cứ trôi đi, liệu có mấy ai trong chúng ta phấn đấu được để trở thành còn người mà mình muốn trở thành.
Tôi của năm mười bảy tuổi là một cô gái tự tin vào thế giới này đầy dẫy những phép nhiệm màu. Tôi tin rằng sẽ luôn có một chàng hoàng tử nào đó đợi tôi đến và nắm tay cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Tôi của năm mười bảy đầy ngông cuồng, bản thân luôn nghĩ mình nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Còn tôi của năm hai mươi sáu tuổi giờ đây lại là một cô gái không có chút tham vọng, chỉ muốn thu một mình trong góc tối bởi cái sự tự ti và mệt mỏi. Tôi của bây giờ chẳng còn muốn bươn chải mà chỉ khao khát có thể trở về nhà, cùng ba cùng mẹ ăn những bữa cơm thật giản dị mà bình yên.

Hai mươi sáu tuổi, bạn bè cùng trang lứa người thì đã lấy chồng, có người còn có những hai ba đứa rồi, không thì chúng nó cũng có sự nghiệp của chính mình, có đứa chưa kết hôn cũng đã có anh người yêu ngày ngày đưa đón, nắm tay nhau qua những ngày mưa dông. Nhìn lại bản thân lại chẳng có gì cả, chẳng có lấy một công việc ổn định,chẳng có lấy một mối tình khắc cốt ghi tâm, chẳng ai quan tâm những lúc đau ốm.
Vần là bản thân luôn phải tự thân vận động trong những ngày sóng gió, có lẽ vì vậy mà lúc nào cũng thật nghiêm khắc với chính mình, biết nhiều một chút sẽ không phải phiền ai giúp. Là những ngày sau giờ tan ca mưa giăng kín trời, chợt nhận ra cả áo mưa và dù đều quên mang nhưng lại chẳng thể làm gì khác mà đành cắn răng đội mưa ra về. Là những khi ốm đau vẫn cố gắng dậy nấu cho bản thân một nồi cháo thật ngon, nhưng rồi cuối cùng lại chẳng thể nào nuốt trôi, bất chợt lại òa khóc như một đứa trẻ. Là những khi phải cố gắng đeo mặt nạ của một chú hề cười thật giòn mà nói: “Mẹ ơi con ăn rồi, con rất khỏe”.
Sau những lần nói chuyện ấy, chỉ cần mẹ cúp máy thôi,đầu dây bên kia vang tiếng tút tút là bản thân đã có thể òa lên khóc. Sao mà làm người lớn lại mệt mỏi đến như vậy?
Hai mươi sáu tuổi chẳng muốn mơ mộng nhiều, chẳng còn lưu lại những chốn đông người, chỉ thích thu mình lại trong một quá cà phê quen thuộc, nghe một bản nhạc buồn. Đặc biệt là khi trời mưa, nghe một bản nhạc buồn lại cảm thấy vô cùng giống bản thân, có lẽ còn tự ngộ nhận người nghệ sĩ sáng tác ra như để giành cho bản thân mình vậy.
Đến một thời điểm nào đó như lúc này, cả bạn và tôi đều chẳng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử nữa, chỉ mong có một người đàn ông che chở lúc bão giông, mưa rơi ngàn trượng. Chẳng còn rung động bởi những câu nói ngọt ngào, hơn bao giờ hết chỉ mong nghe được từ một người đàn ông nào đó nói ra ba từ anh thương em, có lẽ có lẽ như vậy đã khiến bản thân ấm lòng. Người đàn ông như vậy không phải là không có, chỉ là em chưa đủ diễm phúc để gặp được thôi.
Hai mươi sáu tuổi là những lúc chạnh lòng vì bị sếp mắng oan, chỉ muốn bỏ dở tất cả công việc mà đi đến một nơi thật xa, nơi chẳng ai biết ta là ai để chẳng phải nghe những lời dị nghị. Có lẽ trưởng thành là khi ta chọn cho mình một góc tối, thu mình lại, khóc một trận thật to rồi ngày mai lại tiếp tục ra đường với một nụ cười thật tươi. Chẳng còn muốn tâm sự với ai cả, không phải vì không còn coi trọng họ mà là bản thân một lúc nào đó cũng sẽ hiểu rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi. Trưởng thành là đôi khi chẳng còn muốn tranh luận ai đúng ai sai, đúng sai bản thân hiểu rõ là được rồi.

Liệu rằng bạn đã đôi lần vì mệt mỏi mà muốn buông xuôi mọi thứ, mà kháo khát được trở về ngày thơ bé? Tôi cũng đã có đôi lần có ý nghĩ và mong muốn như vậy, nhưng rồi lại cảm thấy thật đáng cười. Chẳng phải người lớn như tôi đây chính là con người mà hồi bé tôi từng mong muốn, lúc bé chúng ta chỉ mong bản thân sẽ lớn lên thật nhanh. Nhưng khi lớn rồi ta lại chỉ mong làm một đứa trẻ,nhưng nếu bạn cứ mãi là một đứa trẻ, bạn có khẳng định mình sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều không?
Một buổi sáng chớm lạnh, mở cửa sổ ra thấy bầu trời đẹp đến lạ. Nhìn những gánh hàng rong chở đầy hoa, một tiếng rao của ông bán tào phớ, hay của một cậu bé bán báo ngoài đường, tất cả bấy nhiêu thôi cũng đủ làm con tim ta thổn thức. Mặc một bộ quần áo mà bản thân yêu thích, viết một lá đơn xin nghỉ việc, xách balo lên và đi đến một nơi mà ta muốn đến, ăn thật nhiều kem giữa thời tiết giá rét mà chẳng lo ai mắng, soạn một tin nhắn tỏ tình đến người mà mình thích, dẫu chẳng được đáp lại. Thanh xuân là nhất định phải làm điều mà mình yêu thích để không phải hối tiếc. Tôi nợ chính thanh xuân của mình một lời xin lỗi đã không sống trọn với đam mê, đã không nỗ lực để phấn đấu thành con người mà tôi muốn trở thành.
Bạn có đang nợ thanh xuân của chính mình điều gì không?
© Dương Thị Hường – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







