Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau tuổi mười bảy, chúng ta còn có những đam mê

2018-10-31 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Đến một thời điểm nào đó như lúc này, cả bạn và tôi đều chẳng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử nữa, chỉ mong có một người đàn ông che chở lúc bão giông, mưa rơi ngàn trượng. Chẳng còn rung động bởi những câu nói ngọt ngào, hơn bao giờ hết chỉ mong nghe được từ một người đàn ông nào đó nói ra ba từ anh thương em, có lẽ có lẽ như vậy đã khiến bản thân ấm lòng. Người đàn ông như vậy không phải là không có, chỉ là em chưa đủ diễm phúc để gặp được thôi.

***

blog radio, Bạn có đang nợ thanh xuân điều gì không?

Có những ngày dài mệt mỏi, tan ca là lao ngay về phòng, vứt điện vào một góc rồi tự dưng nước mắt bỗng tuôn trào mà bản thân chẳng hiểu vì lí do gì, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ rồi giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya. Căn phòng vắng lặng, màn đêm đen kịt đã bao phủ tất cả. Không gian tĩnh lặng đến lạ, rồi lại thở dài nhìn lại bản thân và thấy thương hại chính mình.

...Tôi đã từng sống những năm mười bảy tuổi đầy hoài bão, luôn là một cô gái mang trong mình tâm hồn mộng mơ, nhìn cuộc sống bằng một ánh mắt đầy màu hồng. Ra trường, tốt nghiệp là những cụm từ mà chẳng mấy ai muốn nghe. Đó là những khi bản thân phải hiểu ra rất nhiều điều, cơm áo gạo tiền là tất cả những gì mà chúng ta phải làm. Thế rồi cứ như vậy mà bỏ lỡ bao nhiêu dự định, bao nhiêu hoài bão còn dang dở của một thời. Đến một thời điểm nào đó giật mình nhận ra bản thân lúc này thật tàn tạ cũng là khi nhận ra những hoài bão tuổi trẻ đã bị lãng quên từ bao giờ. Thanh xuân đúng là như mây trời, và thời gian thì vốn chẳng chờ đợi ai bao giờ cả.

Tôi từng được nghe một câu chuyện trên Blog Radio khiến bản thân phải suy nghĩ thật nhiều. Có mấy cậu học trò đi ngang qua một cửa hàng, thấy một chú bảo vệ, thân hình mập mạp có vẻ vì ít vận động, mang trong mình làn da đen xạm vì nắng, vì mưa gió cuộc đời. Nhìn chú mấy cậu học trò cười cười và nói với nhau rằng nhất định sau này họ sẽ trở thành một chàng trai thật ưu tú, bảnh bao, có một công việc thật tốt để ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ mấy ai trong đám học trò ấy biết được người bảo vệ ấy năm xưa cũng là một chàng trai mang trong mình rất nhiều mơ ước về một tương lai sáng lạn, thế rồi thời gian cứ trôi đi, liệu có mấy ai trong chúng ta phấn đấu được để trở thành còn người mà mình muốn trở thành.

Tôi của năm mười bảy tuổi là một cô gái tự tin vào thế giới này đầy dẫy những phép nhiệm màu. Tôi tin rằng sẽ luôn có một chàng hoàng tử nào đó đợi tôi đến và nắm tay cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Tôi của năm mười bảy đầy ngông cuồng, bản thân luôn nghĩ mình nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình.

Còn tôi của năm hai mươi sáu tuổi giờ đây lại là một cô gái không có chút tham vọng, chỉ muốn thu một mình trong góc tối bởi cái sự tự ti và mệt mỏi. Tôi của bây giờ chẳng còn muốn bươn chải mà chỉ khao khát có thể trở về nhà, cùng ba cùng mẹ ăn những bữa cơm thật giản dị mà bình yên.

blog radio, Bạn có đang nợ thanh xuân điều gì không?

Hai mươi sáu tuổi, bạn bè cùng trang lứa người thì đã lấy chồng, có người còn có những hai ba đứa rồi, không thì chúng nó cũng có sự nghiệp của chính mình, có đứa chưa kết hôn cũng đã có anh người yêu ngày ngày đưa đón, nắm tay nhau qua những ngày mưa dông. Nhìn lại bản thân lại chẳng có gì cả, chẳng có lấy một công việc ổn định,chẳng có lấy một mối tình khắc cốt ghi tâm, chẳng ai quan tâm những lúc đau ốm.

Vần là bản thân luôn phải tự thân vận động trong những ngày sóng gió, có lẽ vì vậy mà lúc nào cũng thật nghiêm khắc với chính mình, biết nhiều một chút sẽ không phải phiền ai giúp. Là những ngày sau giờ tan ca mưa giăng kín trời, chợt nhận ra cả áo mưa và dù đều quên mang nhưng lại chẳng thể làm gì khác mà đành cắn răng đội mưa ra về. Là những khi ốm đau vẫn cố gắng dậy nấu cho bản thân một nồi cháo thật ngon, nhưng rồi cuối cùng lại chẳng thể nào nuốt trôi, bất chợt lại òa khóc như một đứa trẻ. Là những khi phải cố gắng đeo mặt nạ của một chú hề cười thật giòn mà nói: “Mẹ ơi con ăn rồi, con rất khỏe”.

Sau những lần nói chuyện ấy, chỉ cần mẹ cúp máy thôi,đầu dây bên kia vang tiếng tút tút là bản thân đã có thể òa lên khóc. Sao mà làm người lớn lại mệt mỏi đến như vậy?

Hai mươi sáu tuổi chẳng muốn mơ mộng nhiều, chẳng còn lưu lại những chốn đông người, chỉ thích thu mình lại trong một quá cà phê quen thuộc, nghe một bản nhạc buồn. Đặc biệt là khi trời mưa, nghe một bản nhạc buồn lại cảm thấy vô cùng giống bản thân, có lẽ còn tự ngộ nhận người nghệ sĩ sáng tác ra như để giành cho bản thân mình vậy.

Đến một thời điểm nào đó như lúc này, cả bạn và tôi đều chẳng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử nữa, chỉ mong có một người đàn ông che chở lúc bão giông, mưa rơi ngàn trượng. Chẳng còn rung động bởi những câu nói ngọt ngào, hơn bao giờ hết chỉ mong nghe được từ một người đàn ông nào đó nói ra ba từ anh thương em, có lẽ có lẽ như vậy đã khiến bản thân ấm lòng. Người đàn ông như vậy không phải là không có, chỉ là em chưa đủ diễm phúc để gặp được thôi.

Hai mươi sáu tuổi là những lúc chạnh lòng vì bị sếp mắng oan, chỉ muốn bỏ dở tất cả công việc mà đi đến một nơi thật xa, nơi chẳng ai biết ta là ai để chẳng phải nghe những lời dị nghị. Có lẽ trưởng thành là khi ta chọn cho mình một góc tối, thu mình lại, khóc một trận thật to rồi ngày mai lại tiếp tục ra đường với một nụ cười thật tươi. Chẳng còn muốn tâm sự với ai cả, không phải vì không còn coi trọng họ mà là bản thân một lúc nào đó cũng sẽ hiểu rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi. Trưởng thành là đôi khi chẳng còn muốn tranh luận ai đúng ai sai, đúng sai bản thân hiểu rõ là được rồi.

blog radio, Bạn có đang nợ thanh xuân điều gì không?

Liệu rằng bạn đã đôi lần vì mệt mỏi mà muốn buông xuôi mọi thứ, mà kháo khát được trở về ngày thơ bé? Tôi cũng đã có đôi lần có ý nghĩ và mong muốn như vậy, nhưng rồi lại cảm thấy thật đáng cười. Chẳng phải người lớn như tôi đây chính là con người mà hồi bé tôi từng mong muốn, lúc bé chúng ta chỉ mong bản thân sẽ lớn lên thật nhanh. Nhưng khi lớn rồi ta lại chỉ mong làm một đứa trẻ,nhưng nếu bạn cứ mãi là một đứa trẻ, bạn có khẳng định mình sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều không?

Một buổi sáng chớm lạnh, mở cửa sổ ra thấy bầu trời đẹp đến lạ. Nhìn những gánh hàng rong chở đầy hoa, một tiếng rao của ông bán tào phớ, hay của một cậu bé bán báo ngoài đường, tất cả bấy nhiêu thôi cũng đủ làm con tim ta thổn thức. Mặc một bộ quần áo mà bản thân yêu thích, viết một lá đơn xin nghỉ việc, xách balo lên và đi đến một nơi mà ta muốn đến, ăn thật nhiều kem giữa thời tiết giá rét mà chẳng lo ai mắng, soạn một tin nhắn tỏ tình đến người mà mình thích, dẫu chẳng được đáp lại. Thanh xuân là nhất định phải làm điều mà mình yêu thích để không phải hối tiếc. Tôi nợ chính thanh xuân của mình một lời xin lỗi đã không sống trọn với đam mê, đã không nỗ lực để phấn đấu thành con người mà tôi muốn trở thành.

Bạn có đang nợ thanh xuân của chính mình điều gì không?

© Dương Thị Hường – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top