Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau này của chúng ta

2021-12-28 01:20

Tác giả: Hoài Nguyễn


blogradio.vn - Nhưng rồi thời gian vô tình ấy lại cũng cuốn đi những lời hứa, có một người vẫn luôn chờ Quang sau những bộn bề công việc, còn Quang có khi đã quên người con gái đã dành cả thanh xuân ở bên cạnh mình từ khi chưa có gì trong tay.

***

Có những lời hứa mãi mãi chỉ là lời hứa, người nghe thì cố gắng thực hiện còn người hứa thì đã quên…

 

"…Sau này của chúng ta

Biết sẽ đi về đâu

Một lần buông tay

Là xa cách cả một đời

Sau này chẳng thiếu gì

Chỉ là mình chấp nhận

Mỗi ngày thiếu nhau..."

 

Vô tình nghe qua bài hát "Sau này của chúng ta" Hạ lại nhớ về người đó, người từng hứa với Hạ sau này nhất định sẽ bên Hạ mãi mãi. Rồi thời gian làm Hạ biết rằng mãi mãi chỉ là lời hứa, người nghe thì cố gắng thực hiện còn người hứa thì đã quên…

Hạ và Quang học cùng một mái trường cấp 3, không hẹn mà lại có cùng mục tiêu bước vào cùng một trường đại học, 3 năm học tập gắng bó cùng nhau, tình cảm dành cho nhau được từng ngày vun đắp cả hai đều nhìn thấu, nhưng vẫn chờ một ngày đúng thời điểm để nói ra.

Những năm tháng cấp 3 trôi qua vội vã, cuối cùng cánh cửa đại học cũng rộng mở đón chào hai bạn trẻ.

Hạ vẫn còn nhớ ngày hôm đó, ngày biết được kết quả thi, cả hai cùng vui mừng khi xem điểm thi và biết được cả 2 đã đậu đại học, Quang nhắn tin thông báo kết quả và chúc mừng Hạ, lúc đó Hạ đã trả lời “vậy là thêm 4 năm rưỡi nữa mình được học gần nhau rồi.”

Quang gửi lại “Còn tớ thì mong được gần Hạ mãi mã cơ”

Đáp lại dòng tin nhắn đó là nụ cười thầm của Hạ và một đêm mơ mộng về viễn cảnh phía trước, một tương lai tươi sáng và tình yêu của Quang.

Tuổi 18 với những mộng mơ, chưa biết định nghĩa mãi mãi là bao xa, họ vẫn nghĩ cứ yêu nhau là sẽ được bên nhau cả đời, Hạ và Quang vẫn từng ngày cố gắng như thế, những ngày tháng sinh viên xa nhà, Hạ may mắn luôn có Quang bên cạnh yêu thương, chăm sóc, giúp đỡ mình.

Thời gian trôi qua nhanh, Hạ và Quang đã cùng đi qua những tháng ngày sinh viên có nước mắt lẫn nụ cười, có vui vẻ và lo âu, cùng nhau tìm trung tâm gia sư, cùng nhau vượt qua những môn học khó, cùng thấy nhau trong màu đồng phục sinh viên, cùng nhau mặc màu áo xanh tham gia mùa hè xanh tình nguyện, cùng nhau khoác lên mình chiếc áo tốt nghiệp, cùng lang thang trên những trang tìm việc và gửi link cho nhau khi thấy công việc liên quan đến chuyên ngành của người kia....

Rồi cả 2 bước vào môi trường công sở, công việc cuốn Quang ngày càng đi xa Hạ, nhiều lần ngồi một mình Hạ lại nhớ những lần hẹn hò ngày xưa, đôi khi chỉ là những lần Quang đạp xe đến đón Hạ sau lớp học tiếng anh, rồi cả 2 tấp vô quán hủ tíu gõ bên đường hay những lần ngồi cùng nhau uống nước mía trước cổng trường, thời sinh viên thiếu thốn nhưng mình vẫn có nhau.

Ngày cuối tuần, Hạ lại ra quán cà phê một mình với chiếc laptop, Quang thì vẫn miệt mài cùng công việc, vẫn còn đó tình cảm dành cho nhau, nhưng thời gian dành cho nhau thưa dần.

Rồi Quang có chuyến công tác đi Đà Nẵng làm việc 6 tháng, tuy hơi buồn, nhưng Hạ vẫn luôn chờ đợi và ủng hộ những quyết định của Quang.

Ngày Quang đi, cậu siết tay Hạ và nói: “Lại để em thiệt thòi nữa rồi”.

Mắt Hạ long lanh như sắp khóc, nhưng vẫn kịp buông ra câu nói để xua đi nỗi buồn nơi khóe mắt: "Khùng quá, thiệt thòi gì đâu, em vẫn ổn mà…”

4 tháng sau Hạ thu xếp công việc để ra Đà Nẵng thăm Quang vào ngày cuối tuần, chuyến đi không báo trước, niềm vui sau bao ngày cách xa, buổi tối nắm tay nhau dạo biển, bao câu chuyện về những ngày cách xa được kể nối tiếp nhau, ngày hôm đó Quang đã siết tay Hạ và nói Sau này anh sẽ không để em thiệt thòi nữa đâu”…

Thời gian mang Quang đi, rồi cũng mang Quang trở về,

6 năm bên nhau với những vui buồn hạnh phúc, Hạ và Quang cùng hứa đợi thêm 2 năm nữa chúng mình về một nhà.

Nhưng rồi thời gian vô tình ấy lại cũng cuốn đi những lời hứa, có một người vẫn luôn chờ Quang sau những bộn bề công việc, còn Quang có khi đã quên người con gái đã dành cả thanh xuân ở bên cạnh mình từ khi chưa có gì trong tay.

Hạ cũng nhận ra những mệt mỏi đằng sau những cuộc gọi của Hạ hỏi Quang đã về nhà chưa, đáp lại những câu chuyện kể sau một ngày làm việc Hạ muốn chia sẻ với Quang chỉ là sự thờ ơ. Hạ biết được Quang có thể cùng bạn bè dành tối cuối tuần để họp mặt, nhưng từ chối cuộc hẹn với Hạ vì “Cả tuần anh đi làm rồi, giờ anh muốn nghỉ ngơi”… Còn vô số những điều nhỏ nhặt khác, cứ từng ngày chồng chất để Hạ biết được rằng mối quan hệ này sắp đến lúc vỡ tan.

Rồi một ngày Quang nói lời chia tay, chỉ vì đôi khi cảm thấy mệt mỏi, những lời hứa rằng mình sẽ cùng nhau phấn đấu để cùng mua một căn hộ nhỏ, cùng nhau về một nhà Quang đã quên. Bây giờ Quang đã rung động trước một cô bé khác Hạ rồi.

Hạ cũng chẳng muốn níu kéo một mối quan hệ đã dừng lại ở đoạn hết yêu. Thì ra những vô tâm ấy là có lí do, vì Quang đã dành sự quan tâm cho người khác..

Hôm nay Hạ có dịp trở lại Đà Nẵng trong một ngày hè cũng giống như mùa hè 2 năm trước, chỉ khác là lần này chỉ một mình Hạ, sẽ không có Quang - người mà Hạ từng nghĩ sẽ cùng Hạ đi đến cùng trời cuối đất, cùng Hạ xây dựng một mái ấm gia đình.

Hạ vẫn còn nhớ nụ cười của tuổi thanh xuân năm đó, được nắm tay Quang nghe tiếng sóng vỗ, rồi lời Quang thì thầm Sau này anh sẽ không để em thiệt thòi nữa đâu”.

Ừ thì chắc là sẽ như vậy, Hạ sẽ không còn thiệt thòi để chờ đợi về cái kết viên mãn của mối tình đầu, Hạ sẽ không còn cái cảm giác có người yêu nhưng vẫn cô đơn như không có. Hạ không còn buồn vì những vô tâm, hững hờ của Quang.

Nhưng những năm tháng ấy, đã tạo cho Hạ một khoảng trống vô tận, một vết thương do chính sự vô tâm của Quang đã dần gặm nhắm trái tim Hạ.

Hạ và Quang bây giờ có rất nhiều thứ chỉ thiếu nhau, rồi Hạ cũng sẽ như Quang cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, Hạ cũng tiếp tục bước tiếp con đường xa phía trước, hy vọng con đường ấy những giông bão sẽ dừng lại với Hạ, rồi Hạ sẽ lại yêu và sẽ hạnh phúc. Không phải Hạ đã đánh mất Quang, mà là Hạ sẽ tìm được người tốt hơn Quang, còn Quang đã đánh mất một người yêu thương mình rất nhiều.

© Nguyễn Thị Ngọc Hoài - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Gửi em người con gái tôi yêu bằng cả thanh xuân | Radio Tình Yêu

Hoài Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top