Sau này của chúng ta
2021-12-28 01:20
Tác giả:
Hoài Nguyễn
blogradio.vn - Nhưng rồi thời gian vô tình ấy lại cũng cuốn đi những lời hứa, có một người vẫn luôn chờ Quang sau những bộn bề công việc, còn Quang có khi đã quên người con gái đã dành cả thanh xuân ở bên cạnh mình từ khi chưa có gì trong tay.
***
Có những lời hứa mãi mãi chỉ là lời hứa, người nghe thì cố gắng thực hiện còn người hứa thì đã quên…
"…Sau này của chúng ta
Biết sẽ đi về đâu
Một lần buông tay
Là xa cách cả một đời
Sau này chẳng thiếu gì
Chỉ là mình chấp nhận
Mỗi ngày thiếu nhau..."
Vô tình nghe qua bài hát "Sau này của chúng ta" Hạ lại nhớ về người đó, người từng hứa với Hạ sau này nhất định sẽ bên Hạ mãi mãi. Rồi thời gian làm Hạ biết rằng mãi mãi chỉ là lời hứa, người nghe thì cố gắng thực hiện còn người hứa thì đã quên…
Hạ và Quang học cùng một mái trường cấp 3, không hẹn mà lại có cùng mục tiêu bước vào cùng một trường đại học, 3 năm học tập gắng bó cùng nhau, tình cảm dành cho nhau được từng ngày vun đắp cả hai đều nhìn thấu, nhưng vẫn chờ một ngày đúng thời điểm để nói ra.
Những năm tháng cấp 3 trôi qua vội vã, cuối cùng cánh cửa đại học cũng rộng mở đón chào hai bạn trẻ.
Hạ vẫn còn nhớ ngày hôm đó, ngày biết được kết quả thi, cả hai cùng vui mừng khi xem điểm thi và biết được cả 2 đã đậu đại học, Quang nhắn tin thông báo kết quả và chúc mừng Hạ, lúc đó Hạ đã trả lời “vậy là thêm 4 năm rưỡi nữa mình được học gần nhau rồi.”
Quang gửi lại “Còn tớ thì mong được gần Hạ mãi mã cơ”
…
Đáp lại dòng tin nhắn đó là nụ cười thầm của Hạ và một đêm mơ mộng về viễn cảnh phía trước, một tương lai tươi sáng và tình yêu của Quang.
Tuổi 18 với những mộng mơ, chưa biết định nghĩa mãi mãi là bao xa, họ vẫn nghĩ cứ yêu nhau là sẽ được bên nhau cả đời, Hạ và Quang vẫn từng ngày cố gắng như thế, những ngày tháng sinh viên xa nhà, Hạ may mắn luôn có Quang bên cạnh yêu thương, chăm sóc, giúp đỡ mình.
Thời gian trôi qua nhanh, Hạ và Quang đã cùng đi qua những tháng ngày sinh viên có nước mắt lẫn nụ cười, có vui vẻ và lo âu, cùng nhau tìm trung tâm gia sư, cùng nhau vượt qua những môn học khó, cùng thấy nhau trong màu đồng phục sinh viên, cùng nhau mặc màu áo xanh tham gia mùa hè xanh tình nguyện, cùng nhau khoác lên mình chiếc áo tốt nghiệp, cùng lang thang trên những trang tìm việc và gửi link cho nhau khi thấy công việc liên quan đến chuyên ngành của người kia....
Rồi cả 2 bước vào môi trường công sở, công việc cuốn Quang ngày càng đi xa Hạ, nhiều lần ngồi một mình Hạ lại nhớ những lần hẹn hò ngày xưa, đôi khi chỉ là những lần Quang đạp xe đến đón Hạ sau lớp học tiếng anh, rồi cả 2 tấp vô quán hủ tíu gõ bên đường hay những lần ngồi cùng nhau uống nước mía trước cổng trường, thời sinh viên thiếu thốn nhưng mình vẫn có nhau.
Ngày cuối tuần, Hạ lại ra quán cà phê một mình với chiếc laptop, Quang thì vẫn miệt mài cùng công việc, vẫn còn đó tình cảm dành cho nhau, nhưng thời gian dành cho nhau thưa dần.
Rồi Quang có chuyến công tác đi Đà Nẵng làm việc 6 tháng, tuy hơi buồn, nhưng Hạ vẫn luôn chờ đợi và ủng hộ những quyết định của Quang.
Ngày Quang đi, cậu siết tay Hạ và nói: “Lại để em thiệt thòi nữa rồi”.
Mắt Hạ long lanh như sắp khóc, nhưng vẫn kịp buông ra câu nói để xua đi nỗi buồn nơi khóe mắt: "Khùng quá, thiệt thòi gì đâu, em vẫn ổn mà…”
4 tháng sau Hạ thu xếp công việc để ra Đà Nẵng thăm Quang vào ngày cuối tuần, chuyến đi không báo trước, niềm vui sau bao ngày cách xa, buổi tối nắm tay nhau dạo biển, bao câu chuyện về những ngày cách xa được kể nối tiếp nhau, ngày hôm đó Quang đã siết tay Hạ và nói “Sau này anh sẽ không để em thiệt thòi nữa đâu”…
Thời gian mang Quang đi, rồi cũng mang Quang trở về,
6 năm bên nhau với những vui buồn hạnh phúc, Hạ và Quang cùng hứa đợi thêm 2 năm nữa chúng mình về một nhà.
Nhưng rồi thời gian vô tình ấy lại cũng cuốn đi những lời hứa, có một người vẫn luôn chờ Quang sau những bộn bề công việc, còn Quang có khi đã quên người con gái đã dành cả thanh xuân ở bên cạnh mình từ khi chưa có gì trong tay.
Hạ cũng nhận ra những mệt mỏi đằng sau những cuộc gọi của Hạ hỏi Quang đã về nhà chưa, đáp lại những câu chuyện kể sau một ngày làm việc Hạ muốn chia sẻ với Quang chỉ là sự thờ ơ. Hạ biết được Quang có thể cùng bạn bè dành tối cuối tuần để họp mặt, nhưng từ chối cuộc hẹn với Hạ vì “Cả tuần anh đi làm rồi, giờ anh muốn nghỉ ngơi”… Còn vô số những điều nhỏ nhặt khác, cứ từng ngày chồng chất để Hạ biết được rằng mối quan hệ này sắp đến lúc vỡ tan.
Rồi một ngày Quang nói lời chia tay, chỉ vì đôi khi cảm thấy mệt mỏi, những lời hứa rằng mình sẽ cùng nhau phấn đấu để cùng mua một căn hộ nhỏ, cùng nhau về một nhà Quang đã quên. Bây giờ Quang đã rung động trước một cô bé khác Hạ rồi.
Hạ cũng chẳng muốn níu kéo một mối quan hệ đã dừng lại ở đoạn hết yêu. Thì ra những vô tâm ấy là có lí do, vì Quang đã dành sự quan tâm cho người khác..
Hôm nay Hạ có dịp trở lại Đà Nẵng trong một ngày hè cũng giống như mùa hè 2 năm trước, chỉ khác là lần này chỉ một mình Hạ, sẽ không có Quang - người mà Hạ từng nghĩ sẽ cùng Hạ đi đến cùng trời cuối đất, cùng Hạ xây dựng một mái ấm gia đình.
Hạ vẫn còn nhớ nụ cười của tuổi thanh xuân năm đó, được nắm tay Quang nghe tiếng sóng vỗ, rồi lời Quang thì thầm “Sau này anh sẽ không để em thiệt thòi nữa đâu”.
Ừ thì chắc là sẽ như vậy, Hạ sẽ không còn thiệt thòi để chờ đợi về cái kết viên mãn của mối tình đầu, Hạ sẽ không còn cái cảm giác có người yêu nhưng vẫn cô đơn như không có. Hạ không còn buồn vì những vô tâm, hững hờ của Quang.
Nhưng những năm tháng ấy, đã tạo cho Hạ một khoảng trống vô tận, một vết thương do chính sự vô tâm của Quang đã dần gặm nhắm trái tim Hạ.
Hạ và Quang bây giờ có rất nhiều thứ chỉ thiếu nhau, rồi Hạ cũng sẽ như Quang cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, Hạ cũng tiếp tục bước tiếp con đường xa phía trước, hy vọng con đường ấy những giông bão sẽ dừng lại với Hạ, rồi Hạ sẽ lại yêu và sẽ hạnh phúc. Không phải Hạ đã đánh mất Quang, mà là Hạ sẽ tìm được người tốt hơn Quang, còn Quang đã đánh mất một người yêu thương mình rất nhiều.
© Nguyễn Thị Ngọc Hoài - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gửi em người con gái tôi yêu bằng cả thanh xuân | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.