Hẹn yêu
2022-01-11 01:20
Tác giả:
Hoài Nguyễn
blogradio.vn - “Linh nghe nói là nếu xếp được 1000 hạc giấy thì ước mơ sẽ thành sự thật, trước đây Linh bắt đầu xếp chúng với một mong ước có thể cùng Nam tiến xa hơn tình bạn, nhưng Linh biết điều đó không thể xảy ra. Ngày Nam gọi cho Linh, Linh đã cố gắng tiếp tục hoàn thành 1000 con với một mong ước mới - mong Nam phương trời mới luôn bình an, hạnh phúc và thành công.”
***
Nam và Linh là bạn thân với nhau từ thời cấp ba, thi đại học xong cả hai vui mừng khi đã chinh phục được mục tiêu đầu đời là thi đậu đại học. Những tháng ngày học tập cùng nhau đã nuôi dưỡng tình cảm của Linh dành cho Nam, chờ đợi mãi mới đến thời điểm để nói ra, nhưng đáp lại với chân tình của Linh là lời xin lỗi của Nam.
Ngày đó Linh đã òa khóc thật to, tình đầu tan vỡ và dường như lời xin lỗi của Nam giây phút đó đã xé tan đi tình bạn này, Linh chẳng thể nào làm bạn với người mình thích được. Nhiều ngày sau Linh tìm cách trốn tránh Nam, Nam cũng biết điều đó và cũng không liên lạc thêm với Linh nữa để tránh cả hai khó xử.
Mùa thu đến, Linh và Nam lại bắt đầu một hành trang mới trở thành sinh viên, không còn học cùng lớp với nhau nữa, Linh tự nhủ sẽ cố gắng học tập và xây dựng những mối quan hệ mới là cách tốt nhất để có thể phôi phai tình cảm dành cho Nam.
Cuối năm nhất, cũng là lúc Linh biết Nam chuẩn bị cùng gia đình đi Mỹ định cư, sau nhiều tháng không liên lạc gì với nhau, bỗng dưng điện thoại Linh rung lên với dãy số quen thuộc.
- Cậu vẫn khỏe hở Linh.
- Mình vẫn khỏe, có việc gì không Nam.
- Nam sắp đi nước ngoài rồi, tối cuối tuần này Nam có tổ chức bữa tiệc nhỏ họp mặt để chia tay với lớp. Linh đến tham dự nhé!
Linh lặng đi vài giây với nỗi buồn nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh trả lời Nam
- Vậy Nam nhắn địa chỉ đi nhé, Linh sẽ đến
…
Đêm đó Linh đắm chìm trong suy nghĩ có lẽ nào mình sẽ mãi mãi không còn được gặp Nam, tại sao trước đây là bạn thân nhưng mình chẳng nghe Nam nói về dự định này, có lẽ nào đi định cư là một phần khiến Nam từ chối mình… Rồi Linh lôi hộp hạt giấy mà trước đây xếp còn dở dang ra để tiếp tục hoàn thành.
Buổi tiệc chia tay Nam có đông đủ cô chủ nhiệm và bạn bè cấp 3, mọi người vui vẻ nói cười kể nhau nghe về những trải nghiệm mới trong môi trường đại học, rồi cùng nhau ôn những kỉ niệm cũ, cùng nhau chụp ảnh lưu giữ lại những nụ cười hồn nhiên của những năm tháng đẹp nhất đời.
Ngày hôm đó, Linh tặng Nam một món quà, đó là 1000 hạc giấy do chính Linh xếp cùng với một lá thư. Linh viết: “Linh nghe nói là nếu xếp được 1000 hạt giấy thì ước mơ sẽ thành sự thật, trước đây Linh bắt đầu xếp chúng với một mong ước có thể cùng Nam tiến xa hơn tình bạn, nhưng Linh biết điều đó không thể xảy ra. Ngày Nam gọi cho Linh, Linh đã cố gắng tiếp tục hoàn thành 1000 con với một mong ước mới - mong Nam phương trời mới luôn bình an, hạnh phúc và thành công.”
Nam đã rất vui và xen lẫn những xót xa, ngày hôm ấy Nam từ chối Linh nhưng lòng Nam còn day dứt hơn nhều vì Nam cũng thích Linh, nhưng rồi Linh sẽ ra sao nếu giờ đây Nam lại rời xa, gần một năm qua dù không gặp gỡ, hỏi han liên lạc, nhưng Nam vẫn luôn biết được tình hình của Linh thông qua những người bạn, Nam vui vì Linh vẫn vui vẻ yêu đời và luôn cầu chúc Linh sẽ sớm tìm được một tình yêu mới thay thế Nam bên cạnh Linh chăm sóc, quan tâm Linh như trước.
Rồi cũng đến ngày Nam đi cùng gia đình bắt đầu một hành trình mới, trong vali vẫn không quên mang theo hộp hạt giấy của Linh, Nam sẽ xa quê hương, xa ngôi nhà Nam đã lớn lên từ bé, xa cô gái cùng lớp Nam rất thương, xa những người bạn thân,… Còn Linh ở lại vẫn tỏ ra mình ổn, nhưng lòng buồn vui lẫn lộn, vui vì Nam sắp đến một chân trời mới tốt hơn, buồn vì bản thân vẫn chưa thể quên Nam dù đã cố gắng thật nhiều, vẫn còn đó một vị trí Linh dành cho Nam trong vô vọng.
Sáu năm trôi qua vội vã cô gái nhỏ hồn nhiên ấy theo năm tháng cũng đã trưởng thành, Linh cũng có mở lòng tìm hiểu vài người nhưng đều chẳng đi đến đâu, vì do không hợp nhau, vì trong lòng Linh đã xây dựng một tượng đài hình mẫu người yêu – người đó phải tuyệt vời như Nam vậy. Còn Nam từ ngày sang Mỹ bắt đầu cuộc sống mới đến nay chưa ngày nào Nam quên được cô gái ấy, Nam vẫn tiếp tục dõi theo Linh thông qua người bạn, từng bước từng bước biết hết mọi chuyện về Linh.
Những ngày đặc biệt của Linh - ngày sinh nhật, ngày Linh tốt nghiệp, ngày vừa mua xe máy, ngày đầu tiên đi làm, ngày được tăng cấp bậc… cô đều nhận được một bó hoa baby loài hoa mà cô rất thích, nhưng danh tính người đã gửi vẫn còn là một ẩn số với Linh. Nhiều lần Linh tự nhủ có lẽ nào đó là Nam, nhưng suy nghĩ ấy vừa loét lên đã vụt tắt, không thể nào là Nam, cậu ấy chắc có lẽ đang vui vẻ và hạnh phúc lắm, sẽ không còn nhớ đến mình nữa đâu, rồi Linh cố trấn tĩnh mình để ngăn không cho bất cứ tia hy vọng nào về người con trai ấy vụt sáng lên nữa, vì ở cái tuổi 25 này cô cũng hiểu rằng càng hy vọng nhiều, nếu sự thật không như thế thì càng nhận lấy đau thương mà thôi.
Thời gian cứ trôi, Nam vẫn dành sự quan tâm và tình yêu chưa nói dành cho Linh. Rồi bỗng một ngày, bạn thân của Nam báo với cậu ấy.
- Nam ơi, hình như Linh sắp cưới rồi mày ạ
Nam bàng hoàng,
- Cái gì cơ, sao như thế đươc
- Đây, tao mới thấy Linh đăng trạng thái facebook là đang ở studio cưới nè
- Mày điều tra giúp tao, có gì đó nhầm lẫn rồi, không thể như vậy được đâu.
Ngày hôm đó lòng Nam rối bời chẳng thể tập trung vào việc gì, cuối cùng thì người bạn thân cũng đã đính chính lại, là Linh đăng vui thôi, ngày hôm đó chị gái và anh rể tương lai của Linh thử đồ cưới muốn Linh góp ý nên rủ Linh đi cùng thôi, chứ Linh không phải là nhân vật chính.
Nghe xong lời giải thích Nam thở phào nhẹ nhõm. Nam vẫn nuôi ý định sẽ trở về Việt Nam lập nghiệp, Nam sẽ mở một công ty cho riêng mình, những tháng năm học tập và làm việc ở nước ngoài đã cho Nam nhiều kiến thức, kinh nghiệm và tích lũy một số vốn để thành lập công ty, Nam đã bàn qua dự định này với ba mẹ và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình. Nam vẫn còn muốn làm việc ở đây thêm 2 năm rồi mới quyết định về Việt Nam hẳn và nếu ngày đó Linh vẫn còn độc thân thì Nam nhất định sẽ không bỏ lỡ Linh giống năm xưa nữa, nhưng khoảnh khắc hay tin Linh sắp cưới ấy đã thôi thúc Nam nói ra dự định của mình với Linh, và hy vọng cô có thể chờ mình thêm hai năm nữa.
Nói là làm, Nam cố gắng thu xếp mọi việc, hai tháng sau Nam trở về Việt Nam, nhờ người bạn thân sắp xếp mà Nam đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ với Linh cùng với bó hoa baby trắng trên tay, Linh chẳng tin vào mắt mình nữa, đó là Nam sao, là người mình đã rất thích, là người mà mình nghĩ sẽ quên nhưng không thể đó sao, cậu ấy chính là người bao năm qua vẫn âm thầm tặng hoa cho mình, cậu ấy về đây tìm mình thật sao.
Nam nói ra hết lòng mình, là ngày xưa cậu rất thích Linh nhưng vì không thể ở cạnh bên nên dành tìm cách từ chối lặng lẽ che giấu tình cảm của mình. Vậy là mong ước ngày xưa của Linh tưởng chừng dang dở nay đã một nửa hoàn thành. Linh nở nụ cười hiền và câu hồi đáp “Linh sẽ tiếp tục đợi Nam.”
Mai này Linh sẽ tiếp tục cô đơn giữa thành phố rộng lớn này, nhưng lòng Linh đã nở thêm một tia hy vọng mới, một sự chờ đợi có mục đích, chỉ cần thêm hai năm nữa Nam sẽ trở về, chỉ cần được ở bên cạnh người mình dành cả thanh xuân để hoài niệm thì những chờ đợi đó đều xứng đáng.
© Hoài Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh có đủ can đảm để yêu em? | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.