Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sao người nỡ buông tay vào mùa đông?

2017-12-15 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Mình hẹn nhau vào đúng lúc cái lạnh của mùa đông, nhưng lúc đấy em chả còn thấy lạnh hơn chính trái tim mình nữa, ngay lúc anh bước ngồi đối diện em anh nói: “Mình đến với nhau hơi vội em ạ!” và kèm theo là file ảnh cưới của anh. Lúc đấy em đâu đủ bình tĩnh mà nhìn anh, mà nghe anh nói. Em bước ra ngoài, loanh quanh góc phố, em sợ nghe anh nói, em sợ nói những câu để tổn thương nhau, em sợ giống chiều đông hôm ấy, phải mang trái tim đau đớn trở về. Em sợ mất anh!

***

blog radio,  Nắm chặt tay rồi sao còn buông ra?

Em đã gặp anh trong khoảng giao mùa thu sang đông, vào một khóa đào tạo nghiệp vụ của công ty. Anh là người đứng lớp trong khóa học đó. Người con trai đeo kính, nụ cười tươi và giọng ấm đã khiến trái tim em thổn thức lúc nào không rõ. Em không dám bước tiếp lại gần phía anh, vì khoảng cách hay vì em không dám mở lòng. Ngỡ chỉ là nhân duyên thoáng qua. Và rồi tình cờ buổi trưa hôm ấy mình đã ngồi cùng nhau, tình cờ nói chuyện cùng nhau. Và em mới biết người mà em hay làm việc qua email và điện thoại chính là anh. Có phải đó là duyên cho câu chuyện của chúng ta bắt đầu?

Sau khóa học nghiệp vụ, em trở về với công việc hằng ngày của mình, trở về quỹ đạo vốn có, chỉ đôi lúc em nhắn tin hỏi anh về nghiệp vụ để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới em phải trải qua. Nếu như cứ thoáng qua như thế, chắc chúng ta sẽ chả ai bước vào cuộc sống của nhau đâu anh nhỉ. Vẫn giữ mối quan hệ em vẫn gọi anh là “thầy”, xưng “em” dù biết anh còn nhỏ hơn em một tuổi. Nghe thôi đã thấy chúng ta cũng chỉ bao mối quan hệ khác, chả có gì đặc sắc, chả có nhiều ấn tượng về nhau. Và nếu có gặp ngoài đời em vẫn gọi anh là “thầy”. Và chả có cái ngày hôm nay đâu anh nhỉ?

Dần anh nhắn tin cho em nhiều hơn, khiến đứa lạnh lùng như em cũng muốn được chia sẻ, được anh quan tâm hằng ngày, khiến em luyến tiếc và tham lam sự ấm áp ấy. Nhưng tính cách anh thế mà, nhẹ nhàng, quan tâm mọi người, sống tình cảm. Ai anh cũng vậy, không phải riêng em, chỉ là chút em ngộ nhận ban đầu phải không?

Tối hôm đấy từ chuyến bay Hàn Quốc về anh đã nhắn tin cho em. Anh nói:

“Mấy ngày nay anh có nghĩ đến em, không biết có phải là nhớ. Cuối tuần này mình gặp nhau em nhé!”

Lúc đấy tim em đã lỗi nhịp thật rồi, em thấy hạnh phúc. Và cả đêm hôm ấy em chỉ mong chờ được gặp anh.

Rồi mỗi ngày mình nhắn tin cho nhau nhiều hơn, quan tâm nhau nhiều hơn. Anh cũng thể hiện tình cảm với em rõ hơn, không còn như cách em nghĩ là ngộ nhận nữa. Em mang niềm vui đó đi làm, em cười nhiều hơn. Hình như em đã yêu rồi thì phải.

Vào buổi tối lạnh của mùa đông, chỉ là em than vẩn vơ về vụ con mèo nhà em làm hỏng tủ quần áo, làm quần áo bừa hết ra nhà. Anh bảo, chờ anh nhé, anh sang dọn cùng em. Lúc đấy em nghĩ chắc là đùa thôi bởi vì đã muộn rồi. Thế nhưng anh sang thật. Em thật bất ngờ, rồi lúc anh loay hoay xếp đồ giúp em, lúc đấy em mới thực sự được nhìn anh rất gần, em bật cười. Hóa ra anh cũng có khi dễ thương chứ không phải lúc nào cũng lạnh lùng như hôm lên lớp. Em thấy tim mình đập mạnh hơn.

Rồi mình đã trải qua cùng nhau như thế, em cũng đã nhận lời yêu anh. Anh vẫn hỏi em, sao yêu anh. Em vẫn nói do em lỗi nhịp hôm anh sang nhà em đấy! Anh cười và ôm chặt em nhiều hơn. Còn anh thì nói ấn tượng bởi cô bé chăm chú nghe anh giảng trên lớp hay trầm ngâm suy tư trước những câu hỏi của anh, và với cả người suốt ngày làm phiền anh ngày trước. Hóa ra lúc đấy không phải mình em lỗi nhịp phải không anh?

Mọi chuyện chúng ta cùng trải qua, từng ngày bên cạnh nhau, từng kế hoạch mình xây dựng. Lúc đấy em mơ về gia đình, mơ có anh và chúng ta có những đứa con, hạnh phúc có phải đang mỉm cười không anh?

blog radio,  Nắm chặt tay rồi sao còn buông ra?

Rồi một ngày anh im lặng, sự im lặng của anh như chuẩn bị giông bão sắp tới. Điều lo lắng của em cũng sắp xảy ra.

Em vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì, vẫn nhắn tin trò chuyện cùng anh mỗi ngày. Nhưng đáp lại chỉ là những tin nhắn vội vàng qua loa, chẳng còn sự quan tâm và tình cảm ở trong đó. Em biết chuyện gì đến rồi cũng đến, em cũng đã nghe chuyện của anh, nhưng lúc đó em không muốn biết quá nhiều, vì anh đã nói: “Quá khứ của chúng ta không nên nhắc lại, chỉ có hiện tại và tương lai. Tay anh đây, vẫn sẽ nắm chặt em nếu em không buông!”

Em đã tin và yêu anh, vun đắp từng ngày, góp nhặt từng yêu thương. Và rồi chúng ta cứ cách xa, anh cứ xa dần em.

Chúng ta hẹn gặp nhau, quán café cũ em hay ngồi, và một ly café sữa đá em vẫn hay gọi. Em thích vị đắng café, vị ngọt của sữa, vị lạnh của đá. Y hương vị của tình yêu vậy, cay, đắng, ngọt, bùi… Mình hẹn nhau vào đúng lúc cái lạnh của mùa đông, nhưng lúc đấy em chả còn thấy lạnh hơn chính trái tim mình nữa, ngay lúc anh bước ngồi đối diện em anh nói: “Mình đến với nhau hơi vội em ạ!” và kèm theo là file ảnh cưới của anh. Lúc đấy em đâu đủ bình tĩnh mà nhìn anh, mà nghe anh nói. Em bước ra ngoài, loanh quanh góc phố, em sợ nghe anh nói, em sợ nói những câu để tổn thương nhau, em sợ giống chiều đông hôm ấy, phải lê lết trái tim rỉ máu của mình để trở về. Em sợ mất anh!

Có phải con gái sinh ra mùa đông là không được yêu thương phải không anh, hay chỉ có mình em. Em lẩn tránh, em cần suy nghĩ, cần phải bình tĩnh. Nhưng em không làm được, em khóc, vấp ngã mà cũng chưa chịu đứng dậy, dù vết thương ngoài có thế nào không bằng trái tim em lúc này…

Chúng ta im lặng, em sợ cái im lặng này, nó giết chết tình cảm của chúng ta sao? Em hối hận sao không cố ở lại nghe anh nói, em không kìm được lòng gọi cho chị ấy và em được biết câu chuyện đó. Em biết anh đã đau khổ thế nào khi cô ấy bỏ anh đi, em đã ghen tỵ cỡ nào tình cảm anh dành cho cô ấy. Hai người chuẩn bị đám cưới mà, còn chuẩn bị phát thiệp mời nữa. Tại sao em không gặp anh trước để giờ em chỉ là người đến sau ôm trái tim tổn thương của anh, muốn sưởi ấm cho anh, nhưng rồi anh đã gạt tay em ra và lựa chọn cô ấy. Cô ấy muốn mang anh đi. Em đâu có cam tâm, nhưng nhìn anh dằn vặt, nhìn anh khổ sở em đau còn nhiều hơn thế. Em buông tay thật sao?

Chúng ta đến với nhau không đúng thời điểm phải không anh?

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân

Giữ hình ảnh cô gái năng động, tự tin, mạnh mẽ, độc lập trong mắt bạn bè, đồng nghiệp khiến Nguyễn Hoàng Anh (ở quận 5, TPHCM) thực sự mệt mỏi. Cô đã chọn cách thay đổi, không tự gây áp lực cho bản thân theo những cách sau đây.

Date to marry

Date to marry

Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

back to top