Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
2014-10-28 01:21
Tác giả:
Một sớm mùa thu, Hà Nội hào phóng đẩy vào lòng người đi trên phố cái lạnh mơn man khe khẽ. Nó lọc qua những mùi hương gắt nồng của mùa hạ chỉ để lại những vị ngòn ngọt đầu môi. Khách đường xa nhảy lên một chuyến xe buýt vô định.
Xuống một diểm dừng bất kì rồi đi bộ trên phố. Cái lạnh xộc vào tay áo mỏng. Hà Nội lọc lại một hương mực in từ sạp báo vỉa hè khách đang đi ngang qua. Gợi lên nỗi nhớ về một sang mùa thu năm nào chẳng rõ. Bước chân khác theo mẹ đến trường, tay ôm quyển sách mới còn thơm phức mùi mực. Mùi khét lửa của những mỏ hàn xì đưa khách về lại cảnh ngồi ngắm ngọn đồi cháy rụi chỉ còn lại những làn khói mong manh bốc lên.

Sau một trận mưa rào, những mầm gianh con nứt đất đâm lên khỏi lớp mùn tro cũ kĩ những mắt buốt sắc lẻm. Mùi tanh nồng đưa lại của một nhà hàng hải sản gần đó nhắc về một làng chai nhỏ xíu dưới chân đèo Hải Vân ngập trong rang chiều tà. Hà Nội giấu trong lòng những gốc cây sấu to xù, cũ kỹ. Mùa thu đến ủ chín những quả sấu còn sót lại sau những trận mưa gió bão giật từng nắm lá lẫn quả non quăng xuống tơi bời và cả những đợt trèo sấu của thợ hái. Những quả sấu còn lại vàng bóng, căng tròn đung đưa trên cành. Mặc cho khách hít hà vị ngòn ngọt không tên khi đứng dưới tán cây mà them thuồng đôi ba quả sấu chín trên cành.
Ôi! Cây sấu chín trong góc rừng già năm nào. Những quả chín rơi rụng dưới gốc cây rậm rạp. Chúng lăn lóc cạnh những bông nấm con bé xíu, nằm cạnh gốc khoai ngứa dại, có quả khe khẽ thiêm thiếp ngủ cạnh lạch nước nhỏ. Khách túm vạt áo, nhặt những quả sấu chín rụng vào áo mang về cho đứa em trai đang ngóng đợi ở nhà.
Hà Nội thấy lòng khách mơ mãi về phương xa liền giận dỗi. Phả vào mặt khách những bụm khói xe nồng nặc mùi xăng. Khách giật mình khỏi miền ký ức. Từ đó, khách hay cố kiếm tìm lại dư âm trong những mảnh ghép mùi hương vụn vỡ nhưng không còn nữa. Hà Nội trở lại là một cô gái kiêu kỳ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Khách bối rối. Những chuyến xe buýt của khách đã đến. Khách mỉm cười rồi bước lên. Hà Nội loang loáng lướt qua những ô cửa sổ rồi dần dần biến mất.
· Hà Lê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.



