Rung động thời niên thiếu
2023-03-16 01:25
Tác giả:
An Phan
blogradio.vn - Tôi quay mặt đi chỗ khác, tránh không nhìn vào mắt anh. Hà Nội hôm nay dù mưa khá lớn nhưng dường như trong tôi đã là nắng ấm ngập tràn.
***
Hà Nội vẫn như thế, ồn ào và tấp nập thêm phần oi bức đủ làm tôi thấy như ngột ngạt hẳn. Đến cửa nhà, nghe vọng ra là tiếng cười đùa đoán chắc trong nhà là đang có khách. Chẳng muốn vào nhà ngay lại kéo vali ra cất trong một góc khuất đủ đảm bảo là không ai thấy, rồi rảo bước ra khỏi khoảng sân nhìn xem là nên đi đâu.
Cuối cùng vẫn quyết định là đi đến tiệm kem gần nhất. Ra khỏi khu nhà tôi ở, đi được vài bước thì tự dưng có cậu trai đứng chắn ngang trước mặt. Ngước lên nhìn ánh mắt của tôi và anh chạm nhau, ánh nắng chiếu vào chúng tôi gay gắt. Chắc cũng vì thế mà mặt tôi nóng bừng còn trên trán anh thì lấm tấm mồ hôi. Hai chúng tôi cứ đờ đẫn nhìn nhau một hồi lâu cho đến khi có vài hạt mưa rơi xuống.
Cuối hạ là thế luôn có những cơn mưa ngâu bất chợt, khiến cho còn người ta chẳng kịp phòng bị. Tôi giơ tay lên đỡ những hạt mưa đang thay nhau rơi xuống, cảm giác được chào đón khi trở lại đây bỗng chốc cảm thấy cũng không tệ lắm. Cánh tay bất chợt như có ai nắm lấy, kéo đi trên con phố. Tôi bừng tỉnh nhìn lại hóa ra là anh đang nắm lấy tay tôi kéo đi, cứ như thế trên phố tôi và anh chạy đi tránh mưa.
Mưa rơi làm một phần áo anh bắt đầu sẫm màu vì ngấm nước, bàn tay anh nắm lấy tay tôi có cảm giác vừa ấm áp lại thêm phần thân thuộc. Tôi cứ thế chẳng rút tay lại mà cứ mặc để anh nắm lấy kéo đi. Đó chắc là hình ảnh khắc ghi trong kí ức cô bé mới lớn như tôi về anh rõ nhất. Trong buổi chiều nắng đó, cậu thiếu niên năm ấy rực rỡ tựa như vạt nắng oi ả tràn đầy sức sống.
Chúng tôi trú mưa tại một trạm xe bus. Sau đó lên một chuyến xe đi vòng vòng Hà Nội. Tôi vẫn thế, mỗi lần ngồi xe bus đều ngồi cạnh cửa sổ trùng hợp là hôm nay có mưa một vài hạt rơi lộp độp vào cửa kính. Làm cho tầm nhìn của tôi thềm phần ảm đạm hẳn, thủ đô dù trời mưa hay nắng thì vẫn đông đúc như vậy.
Trên xe hai chúng tôi ngồi bên cạnh nhau, cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhìn xuống thì hóa ra từ nãy tới giờ anh vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi không buông. Mặt tôi dần dần chuyển thành màu cà chua chín. Có lẽ anh cũng thấy điều khác lạ từ tôi nên cũng dịch chuyển ánh nhìn theo tôi, bộ dạng của anh không giống phần nào là ngại ngùng cho cho lắm. Tôi đoán là anh hiểu ý tôi nên bỏ tay anh ra ngay nhưng trước lúc đó anh đã siết nhẹ tay tôi một cái. Dù xảy ra rất nhanh nhưng tôi vẫn cảm nhận được. Anh lúc này đã nói nhỏ với tôi.
"Cho anh xin lỗi vì chưa xin phép mà đã tự ý nắm tay em. Sau này anh sẽ không thế nữa."
Nghe thì không giống xin lỗi lắm mà còn có cả ý cười của anh.
Tôi quay mặt đi chỗ khác, tránh không nhìn vào mắt anh. Hà Nội hôm nay dù mưa khá lớn nhưng dường như trong tôi đã là nắng ấm ngập tràn.
© An Phan - blogradio.vn
Xem thêm: Thương Màu Điên Điển | Blog Radio Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày mưa ấy
Từng hạt rơi tí tách Chẳng giống như năm ấy Giờ tan học, cậu cùng tôi Vui đùa dưới cơn mưa?

Ước về tuổi thơ
Ba mẹ nghèo rám nắng hết làn da Tuổi thơ tôi là các buổi la cà Nào đồng rộng, bến phà, qua rừng rú

Một thoáng đầu thu
Cái cảm giác đấy tôi không bao giờ quên được, nó thực sự đã lưu giấu trong trí óc, thâm tâm tôi. Thiết nghĩ, chắc hẳn mùa thu là mùa đẹp nhất, mang lại cảm giác yên bình nhất khi trải qua những ngày tháng đầu mà tôi bước chân ra ngoài đời và trải nghiệm.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 4)
Em khổ sở, em đau đớn, người ngoài biết, cả thiên hạ biết, duy chỉ có người ngày ngày nói yêu em là không hề biết điều gì, em thà nhờ tới một người ngoài còn hơn là anh. Anh đối với em không đáng đến mức, em không muốn liên quan bất kì điều gì đến anh.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 3)
Trái tim anh chỉ thuộc về Hà Lam, một khi cô bước ra rồi anh sẽ đóng chặt trái tim cất nó vào nơi lạnh giá nhất, không ai có thể khiến trái tim anh rung động một lần nữa.

Chặng đường tôi lớn
Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường

Gặp nhau khi hai ta đã trưởng thành
Một tình yêu đẹp trong đời tôi với một người hoàn hảo. Có lẽ chính sự hoàn hảo của anh ấy đã chia cắt chúng tôi nhưng tôi vẫn mãi nhớ về anh và những điều đẹp đẽ nhất. Tôi vẫn yêu anh và chờ anh đến ngày hai người có thể nắm tay đi hết cuộc đời.

An nhiên bạn nhé
Rực rỡ khắp nơi nơi Cứ an nhiên bạn nhé Tĩnh tâm tự đáy lòng Hoa bình an sẽ nở Một mai này, biết không?

Tấm lòng người chiến binh
Tấm lòng người cựu chiến binh Sắt son chung thủy nặng tình nước non Mấy mươi năm chí không mòn Gian nan thử thách vẫn còn hôm nay.

Về hang Pác Bó
Cột mốc biên cương nơi Bác hôn đất mẹ Sau bao năm hải ngoại nước ngoài Bàn đá, sàn nằm nơi Người tĩnh tại Giản dị đơn sơ vĩ đại làm sao.