Rốt cuộc tôi vẫn yêu Sài Gòn
2014-11-10 01:00
Tác giả:
Tôi đã từng rất ghét Sài Gòn. Thật đấy! Thậm chí đã có lúc tôi từng tự hứa với bản thân mình là sẽ không-bao-giờ tôi đặt chân tới mảnh đất đó. Sài Gòn với tôi là một “cơn ác mộng”.
Tôi có một mối tình ở Sài Gòn. Mối tình tôi đã đặt rất nhiều niềm tin và cả một tương lai tươi sáng. Một mối tình tưởng như cứ kéo dài mãi. Nhưng đó là mối tình 19 tuổi của tôi, có hương gió của tuổi trẻ, có cả những vụng dại chẳng thể định nghĩa được. Tuổi trẻ của tôi đã từng đi qua mối tình ấy. Khi tôi chia tay, tôi còn không nghĩ sẽ có điều đấy xảy ra, người ta ai cũng sợ phải chia tay. Điều ấy đồng nghĩa với việc làm quen với sự trống vắng, xa những quan tâm, và xa những rung động đẹp đẽ. Ai cũng sợ một cuộc chia tay. Tôi không ngoại lệ, nhất là vào những năm tháng tuổi trẻ của mình, phải đi qua một cuộc chia tay sau bao tháng ngày tưởng-chừng-như sẽ theo mình suốt.
Cũng chính vì thế mà tôi ghét Sài Gòn, tôi cho rằng chính mảnh đất ấy đã cướp đi người tôi yêu. Khi mà những yêu thương dần đi vào quá khứ, tôi nhận ra rằng chẳng phải Sài Gòn bỏ tôi, mà tình yêu chưa tìm được bến đỗ. Yêu và chia tay, đã có hàng triệu triệu người trên Trái Đất này đã từng như vậy và sẽ vậy. Vì đôi khi không phải cứ đến với nhau rồi sẽ đi cùng nhau mãi mãi. Thời gian trôi đi, tôi tìm được cho mình một tình yêu mới. Tình yêu của tuổi 20 vẫn còn nhiều điều chưa lí giải hết, nhưng đã chín chắn hơn, thực tế hơn và biết trân trọng nhau hơn. Nhưng điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc là Trái Tim vẫn biết “say” thật “say” như mỗi mùa đi qua để lại nỗi nhớ.
Tôi rất yêu hoa sữa, và đặc biệt là hoa sữa Hà Nội, những chùm hoa sữa thoảng hương vào mùa Thu khiến tôi gây nghiện. Người tôi yêu cũng sinh ra tại mảnh đất ấy, nơi mà bạn có thể thấy tâm hồn mình lắng đọng mỗi độ Thu về. Hà Nội rất hiền và người tôi thương ở đấy!

Nhưng rồi, Hà Nội cũng bỏ đi. Chạy trốn và để lại đằng sau cả khoảng hun hút gió. Hôm đấy, tôi tưởng mình đã quên mất cả vị hoa sữa. Trời chẳng buồn thương và tình chẳng buồn vương. Điều khiến tôi phải lật lại toàn bộ kí ức, lật lại cả những năm tháng muốn quên, chính vì nơi mà người ta đến lại là Sài Gòn. “Trời ơi, sao Sài Gòn độc ác thế!”, trong tâm tưởng, tôi đã rất hoang mang, tưởng như đã “li dị” với chính Hà Nội, và quay lại cái nhìn kém-thiện-cảm với Sài Gòn. Tất cả xoáy rất sâu và khó lòng để thở.
Mẹ tôi đã từng nói với tôi: “Không phải tất cả mọi việc đều theo ý muốn của mình. Chỉ tồn tại một thứ là cách suy nghĩ của mình mà thôi.” Hà Nội chia tay tôi vào một ngày đầu tuần buồn tới mê mải, vì chia tay nên buồn, vì chia xa nên nhớ. Vẫn là những suy nghĩ “bồng bột” của tuổi 19, nhưng là những suy nghĩ giờ đây có thể hiểu và giải đáp. Tôi đã không cho phép mình được ghét bất kì mảnh đất nào, vì không phải lỗi tại ai mà do suy nghĩ của bản thân mỗi con người. Tôi quyết định đưa tay lên tim, và chợt nhận ra rằng, nó vẫn “đi sai” nhịp và thường quá bướng bỉnh. Thế nên, dù có ở đâu, có thể là Sài Gòn với những quá khứ hoang hoải buồn, với những điều chưa thể quên thì vẫn tồn tại nguyên vẹn những Yêu Thương vô bờ bến.
Sài Gòn giờ đối với tôi là một mảnh đất cất kí ức và phản chiếu hiện tại. Ở đấy, có người tôi từng yêu và có cả người tôi đang yêu. Sài Gòn là nơi đã nuôi sống biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu thế hệ, và cũng dung dưỡng biết bao nhiêu cuộc tình, chứng kiến nhiều người chia tay, vì thế mà chỉ có suy nghĩ chúng ta thay đổi, Sài Gòn vẫn vẹn nguyên.

Những ngày tháng mười, mùa thu Hà Nội vương đầy các góc phố. Hoa sữa Hà Nội thì huyễn hoặc, mơ hồ. Sài Gòn đang trong những ngày nắng, với khí hậu đặc trưng vốn có của mình, và…tôi yêu cả hai. Chỉ là yêu Hà Nội và yêu Sài Gòn. Chấp nhận quá khứ đã qua và tiếp tục vun đắp những gì đang là hiện tại. Vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao, Sài Sòn cũng vậy, có thể xếp quá khứ vào một bên và tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương và trao yêu thương.
Mỗi chúng ta, không thể mất đi thứ này mà quy chụp cho một nguyên nhân nào đó gây ra, chỉ là một bước đi của tuổi trẻ, một mối tình đẹp đã qua, nhường chỗ cho yêu thương mới. Giờ đây, khi tôi còn rất trẻ, tôi vẫn đang sống với những hạnh phúc của mình, trân quý quá khứ. Bạn phải học được cách yêu lấy chính nơi bạn bắt đầu mới có thể yêu thật “say”, có những điều, có khi bạn đã trưởng thành hơn, cũng chưa thể hiểu hết về Sài Gòn. Tôi cũng vây, rốt cuộc, tôi vẫn rất yêu Sài Gòn, một cách kì lạ, như đã từng gắn bó từ rất lâu.
Ken. Một ngày tháng 10 rất nhớ Sài Gòn.
- Phạm Công Nghĩa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.



