‘Poupelle ở thị trấn Ống khói’: Điều kỳ diệu luôn đến khi bạn hết lòng yêu thương
2022-12-06 01:15
Tác giả:
blogradio.vn - Khi một ai đó yêu thương bạn, họ sẽ sẵn sàng tạo ra điều kỳ diệu. Câu chuyện của "Poupelle ở thị trấn Ống khói" là câu chuyện của điều kỳ diệu như thế, và theo đó mang đến điều kỳ diệu cho độc giả trong những tháng cuối năm này.
***
Khi một ai đó yêu thương bạn, họ sẽ sẵn sàng tạo ra điều kỳ diệu. Câu chuyện của "Poupelle ở thị trấn Ống khói" là câu chuyện của điều kỳ diệu như thế, và theo đó mang đến điều kỳ diệu cho độc giả trong những tháng cuối năm này.
Bạn đã từng nghe kể về một thị trấn luôn bị khói đen kịt vây kín đến nỗi cư dân ở đó chưa từng nhìn thấy bầu trời xanh bao giờ?
Nơi đó tồn tại trong Poupelle ở thị trấn Ống khói, cuốn sách tranh của tác giả Akihiro Nishino. Thị trấn này nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, với ranh giới ngăn cách là một vách đá cao tới 4.000 mét. Nơi đây đầy những ống khói. Khói bụi bao trùm khắp nơi, từ tinh mơ tới tối mịt, che kín cả bầu trời. Vậy nên cư dân ở đây không ai nghĩ rằng sau lớp khói dày đặc và những mảng mây đen kịt là một bầu trời quang đãng với triệu triệu vì tinh tú sáng lấp lánh.
Duy nhất chỉ có một mình cậu bé Lubicchi là tin vào điều đó, dù cậu chưa từng tận mắt thấy bầu trời xanh. Nhưng Lubicchi tin vào lời cha cậu kể. Ông là người đánh cá duy nhất ở thị trấn này dám dong thuyền ra khơi, mặc cho những đồn đại rằng ở ngoài biển tồn tại quái vật đáng sợ. Vì dám đi xa, vì dám mạo hiểm nên ông là người duy nhất từng trông thấy bầu trời với vạn triệu tinh tú lấp lánh trông rực rỡ như thế nào.
Chính người cha ấy đã dạy cậu bé Lubicchi rằng: “Khi trông thấy ánh sáng lấp lánh phía trên làn khói đen, con hãy tiến về phía trước. Đừng nản lòng! Những gì con tận mắt thấy chính là sự thật. Ngày hôm đó, vào thời điểm đó, hãy tin tưởng vào bản thân con - người nhìn thấy ánh sáng đó. Hãy tin tưởng! Ngay cả khi con là người duy nhất!”
Tiếc rằng cha của Lubicchi đã không thể trở về từ mùa Đông năm ngoái khi một cơn sóng lớn cuốn ông đi, và người ta chỉ còn nhặt được những mảnh vụn rơi ra từ con thuyền.
Khi không có cha bên cạnh, Lubicchi vật lộn với cuộc sống bằng nghề lau dọn ống khói. Một ngày, cậu gặp một quái nhân đến từ bãi rác. Bọn trẻ ở thị trấn gọi hắn là Người Rác, vì mỗi bộ phận trên người hắn đều là rác thải hôi thối, miệng thì phả ra mùi gas nồng nặc.
Mọi người trong thị trấn ai cũng xua đuổi Người Rác, vì hắn dị biệt với số đông. Chỉ có mỗi Lubicchi chấp nhận Người Rác là bạn, thậm chí còn đặt tên cho hắn là Halloween Poupelle, vì hắn xuất hiện đúng vào dịp Halloween.
Qua mỗi trang sách, bằng những lời kể và hội thoại cực ngắn, tác giả Akihiro Nishino đưa độc giả đi qua từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, vừa thương cảm, lại vừa yêu mến với cả Lubicchi và Poupelle. Nếu như Poupelle vì ngoại hình khác biệt nên bị ghét thì Lubicchi trở thành người bị đẩy ra ngoài rìa vì có niềm tin khác biệt.
Khi một ai đó yêu thương bạn, họ sẽ sẵn sàng tạo ra điều kỳ diệu. Tình bạn giữa Poupelle và Lubicchi chính là như thế. Và sự thật đằng sau điều kỳ diệu ấy lại còn lớn lao và bất ngờ hơn, không chỉ cho Poupelle và Lubicchi mà còn cho cả độc giả.
Hấp dẫn tới tận trang cuối, Poupelle ở thị trấn Ống khói là câu chuyện cảm động không chỉ dành riêng cho các bạn độc giả nhỏ tuổi, mà còn chạm tới cả trái tim độc giả tuổi trưởng thành.
Poupelle ở thị trấn Ống khói là dự án hợp tác của tác giả Akihiro Nishino với một nhóm hơn 40 họa sĩ, thiết kế đồ họa và họa sĩ 3D để khắc họa những khung cảnh ở thị trấn mịt mờ trong khói. Với sự hỗ trợ tài chính từ hơn 9.500 người, và dành tới 5 năm hoàn thiện, Poupelle ở thị trấn Ống khói chính thức ra mắt vào năm 2016.
Cuốn sách tranh đã nhanh chóng gây tiếng vang lớn tại Nhật Bản với hàng trăm nghìn bản in, được chuyển thể thành phim hoạt hình và thắng giải Phim hoạt hình xuất sắc nhất của Giải thưởng Viện Hàn lâm Nhật Bản lần thứ 44 năm 2021. Ngoài ra, cuốn sách còn được dựng vở kịch vào năm 2020, và chuyển thể thành nhạc kịch vào năm 2021.
Theo Tiền Phong
Mời xem thêm chương trình
Trưởng thành không đáng sợ đâu em à | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!