Phía trước một cô gái
2013-12-27 05:36
Tác giả:
Người ta thường nói phía sau một cô gái là rất nhiều sự hi sinh.
Tôi đọc báo, thấy rất nhiều nơi trẻ em nữ không được đi học, rất nhiều nơi các em phải kết hôn khi còn nhỏ, sớm trở thành mẹ và là lao động chính trong gia đình.
Trong gia đình, người phụ nữ chịu trách nhiệm đảm đương việc nhà. Nhưng không phải việc gì người phụ nữ làm được thì cũng phải lăn ra mà làm để thể hiện mình đảm đang. Tôi cho rằng đàn ông tự nhận mình là phái mạnh thì phải biết đỡ đần cho vợ con, đừng chỉ vỗ ngực mà tự hào suông rùi chẳng làm gì cả.
Bác tôi bị tật ở chân và làm vợ hai của một người đàn ông khác. Thế nhưng mọi khoản chi tiêu trong gia đình đều do bác ấy lo liệu. Thậm chí, để cho gia đình yên ấm, bác gái còn phải đưa bác trai tiền đi chơi bài nếu không muốn bị đánh đập. Thật nực cười khi một người tàn tật lại phải đi nuôi nấng và cung phụng một kẻ khỏe mạnh. Phải chăng phụ nữ sinh ra là đã phải mang số kiếp cam chịu?
Người ta luôn nói về phía sau một cô gái.
Nhưng tôi lại muốn nói về phía trước một cô gái.
Câu chuyện câu view của truyền thông nửa năm trước là “Bị người yêu thạc sĩ bỏ rơi sau 10 năm nuôi ăn học”. Trên các diễn đàn, nam chính bị chửi bới vô cùng nhiều, thậm chí không có một từ tục tĩu nào là không được đề cập đến. Tất nhiên là anh ta sai. Nhưng đứng trên phương diện nào đó thì logic này là hợp lý. Việc anh người yêu sau khi thành đạt, có hiểu biết và tài chính, có mong muốn tìm người phù hợp hơn với mình hoàn toàn tuân theo đúng tháp nhu cầu của Maslow. Có 10k trong túi thì ăn xôi ruốc, nhưng có 30k thì sẽ gọi xôi chả thịt và trà đá. Khi tôi đã có nhiều quần áo, tôi nhất định sẽ không mặc những bộ quần áo cũ, cho dù nó không bạc màu và sờn chỉ, đơn giản tôi không mặc chỉ là vì không hợp mốt thôi. Bạn gái kia, chỉ biết chăm lo cho người yêu, mà quên mất bản thân cũng cần được nâng niu, bản thân cũng phải biết trau dồi tri thức để không thua kém mọi người, bản thân cũng cần có những mối quan hệ xã hội khác ngoài người yêu.
Bạn là con gái. Nhưng con gái thì sao chứ? Ngày bạn ra đời, bạn cũng được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ của bố mẹ. Họ hàng cũng xúm xít vào xem đặt tên bạn là gì, cái mắt, mũi, miệng giống ai? Hàng xóm thì mang cái này cái kia sang cho mẹ bạn tẩm bổ, rùi buôn chuyện với nhau xem bạn có thức đêm, có hay tè, hay khóc không.
Ngày bạn vào lớp 1, bố mẹ mặc cho bạn bộ quần áo mới rùi nắm tay tới trường, phân trần với cô giáo chủ nhiệm là xin cho bạn ngồi bàn này, bàn kia, đừng cho ngồi bàn đầu dễ cận thị, hay bàn cuối hay nói chuyện. Bố mẹ cứ chê chữ bạn xấu và cẩu thả, nhưng lại âm thầm mang cho hàng xóm xem tấm giấy khen vở sạch chữ đẹp của bạn.
Rồi cứ thế, bạn lớn lên.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều lễ thành hôn. Ở trong đám cưới nào, khi nắm tay trao con gái cho gia đình nhà chồng, bậc cha mẹ nào cũng nấc nở khóc. Tại sao chứ? Là vì bố mẹ thương con, nuôi con hai mấy năm, tự nhiên lại phải trao con cho nhà người khác, mà biết ở nhà ấy, con sẽ không được yêu thương bằng, cũng xót xa lắm chứ!
Thấy chưa, ai bảo con gái là không được nâng niu?

Bạn là con gái, việc bạn cần làm trước tiên là chăm sóc và yêu quý bản thân mình, trước khi học cách yêu quý và chăm sóc người khác. Bạn là con gái, là công chúa của bố mẹ, thế thì tại sao bạn lại phải chạy theo và khổ sở vì một người đàn ông khác? Bạn được học hành, có công việc, thân thể khỏe mạnh, thì tại sao phải ngồi yên một chỗ để trông chờ người đàn ông nào đó lựa chọn và che chở cho mình? Sao không phải là bạn lựa chọn người đàn ông của mình?
Bạn còn bạn bè, công việc, học hành, du lịch, rất nhiều dự định ước mơ nữa kia mà. Một ngày có 24 tiếng, sao bạn phải dành toàn bộ thời gian cho một người đàn ông mà quên mất cuộc đời ngoài kia có bao điều thú vị đang chờ đón?
Bạn sinh ra đã là một cây hoa, thì xin bạn hãy vươn cao và rực rỡ dưới ánh mặt trời, chứ đừng dặt dẹo, đeo bám vào cây khác để mong sống sót qua ngày như tơ hồng.
Mỗi cô gái sinh ra, đều chính là món quà quý giá mà Thượng đế ban tặng cho Thế giới này. Vì thế hãy không ngừng yêu quý và tôn trọng bản thân trước khi dành điều đó cho người đàn ông của bạn.
• Gửi từ Phạm Phương Thu
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.


