Ở tuổi 27 quyết định nào là sáng suốt cho cuộc đời mình? (Cafe Vlog)
2020-01-18 01:05
Tác giả: Hoàng Phương Giọng đọc: Hà Diễm
blogradio.vn - Ngẫm lại câu nói: “Tuổi trẻ luôn là quãng thời gian mà con người ta phải ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt tiếc thương, rồi thở dài bất lực thay cho câu nói “đã từng như vậy” thấy chẳng sai một tẹo nào.
***
Tạm biệt cái nắng gắt, dù tiết trời chưa sang đông hẳn nhưng cái chớm lạnh giao mùa khiến con người ta lại chạnh lòng bởi cái quy luật tự nhiên hay tự trong tâm ta nhận ra mình lại thêm trưởng thành.
Sẽ không phải là một mùa đông mặc ấm hì hục đạp xe cùng đám bạn len lỏi vào các ngóc ngách để thưởng thức hương vị của các món ăn dành riêng cho tiết lạnh, cũng không còn những buổi sáng ương bướng quấn chăn nằm trên giường rồi trễ học, ở cái tuổi 27, độc thân, một công việc văn phòng, lại nhớ những khoảnh khắc ấy khiến lòng người thổn thức. Thế nên người ta vẫn nói, thời gian vô hình làm thay đổi tất cả, thay đổi vạn vật, thay đổi cuộc sống, và thay đổi cả tâm tư con người vốn dĩ vô tư vô lo lại trở nên nhạy cảm trầm tư.
Ở cái tuổi 27, chẳng mong thời gian quay lại 5 năm, 10 năm hay 15 năm, chỉ ước quãng thời gian ấy ta đã sống trọn vẹn, ta dám ước mơ hoài bão, dám một lần thử thách bản thân rồi thất bại, ta lại đứng dậy. Chỉ tiếc ngày ấy, ta do dự, ta sợ sệt, ta nhút nhát, ta chẳng dám một lần trải nghiệm mà cứ mãi quanh quẩn ở vùng an toàn của mình. Để bây giờ, đến cái tuổi thanh xuân chẳng còn mấy độ, ta lại ôm nổi niềm tiếc nuối. Ngẫm lại câu nói: “Tuổi trẻ luôn là quãng thời gian mà con người ta phải ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt tiếc thương, rồi thở dài bất lực thay cho câu nói “đã từng như vậy” thấy chẳng sai một tẹo nào.
Ở cái tuổi 27, ta đã sống hơn một phần ba cuộc đời, liệu có mấy ai nhìn lại rồi mỉm cười bằng lòng với những gì đã qua, hài lòng với những gì đang có được. Vẫn cứ loay hoay giữa bộn bề cuộc sống, vẫn cứ chênh vênh đi tìm ước mơ đích thực của cuộc đời mình hay thôi thì cứ sống vậy đi, an yên và bình dị, cứ cái vòng lẩn quẩn ta cảm thấy nhàm chán.
Ở cái tuổi 27, liệu có còn kịp để ta bắt đầu lại mọi thứ. Có ai dám đánh cược thời gian và để mọi thứ quay lại vạch xuất phát. Có ai dám tìm kiếm và theo đuổi ước mơ mà vốn dĩ ta đã thực hiện cách đây cả một thập kỷ. Nhìn xung quanh, bắt gặp người ta thành công với những gì đã lựa chọn hay chí ít, họ đang đi trên con đường mà mục tiêu đã đặt sẵn, dẫu chưa tới đích nhưng đúng hướng, đúng ước mơ, đúng hoài bão, ta sao khỏi chạnh lòng và tiếc nuối.
Ở cái tuổi 27, nếu dám tự mở con đường đi mới, liệu có ổn không? Tuổi 27, chẳng thể sống mãi trong sự bao bọc và che chở của gia đình. Tuổi 27, tự ý thức bản thân gánh nặng cơm áo gạo tiền. Sống trong cái vòng lẩn quẩn này chẳng thể mở lối con đường mới cho cuộc đời mình.
Ở tuổi 27, quyết định nào là sáng suốt cho cuộc đời mình?
Dừng lại và an yên với hiện tại?
Hay một lần đánh cược thời gian!
© Gio22102507 - blogradio.vn
Bạn thân mến, ở tuổi 27, người ta có gì?
Có người đã có một gia đình hạnh phúc, bên cạnh những người thân yêu của mình.
Có người đã có những bước đầu về sự nghiệp. Hẳn rồi, sau khi ra trường khoảng 5 7 năm, ai cũng đã có những bước đi riêng để bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Có người lại đang phân vân không biết nên chọn lối đi nào cho chính mình. Bởi vì chỉ cần một quyết định sai có thể khiến mọi thứ tan tành theo mây khói, dù đó là sự nghiệp hay tình cảm. Thử nghĩ ở tuổi 27, có mấy ai còn muốn chênh vênh chạy đi thử việc nơi này nơi kia. Dù là đàn ông hay phụ nữ, tuổi 27 đều là cột mốc cực lớn trong cuộc đời mình.
Tuổi 27 người ta thường nói đây là giai đoạn đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời người phụ nữ, một giai đoạn đánh dấu bước chuyển mình từ một người phụ nữ thành một người đàn bà.
Nếu như tính cuộc đời có 60 năm thì tôi đã đi qua được gần một nửa chặng đường. Trong cuộc đời, mỗi người phụ nữ chúng ta phải thực hiện nhiều vai trò khác nhau: là con, là vợ, là mẹ. Mỗi một giai đoạn người phụ nữ phải thực hiện những trách nhiệm và nghĩa vụ khác nhau. 27 tuổi, tôi vẫn chưa có cơ hội để trở thành người vợ, người mẹ nhưng tôi không buồn về điều đó, tôi vẫn đang sống vui vẻ từng ngày từng giờ bên gia đình và bạn bè. Đôi khi tôi thích một mình trải lòng bên những dòng văn và làm bạn với đêm và sự cô đơn.
Viết cho cuộc đời: 27 tuổi, tôi nghĩ mình thật nhỏ bé mà cuộc đời thì mênh mông và vô thường quá. Ngày hôm nay bạn khỏe mạnh đấy nhưng ngày mai bạn đã vội vàng bỏ tôi ra đi. Sự chia ly là điều mà không ai trong chúng ta mong muốn nhưng nó vẫn phải xảy ra. Tôi mong tôi và bạn đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự chia ly và lấp đầy khoảng trống tâm hồn của bạn và tôi. Ngày hôm nay bạn giàu có thật đấy nhưng ngày mai bạn có thể mất tất cả, âu cũng là số phận. Có lẽ con người ta phải đi gần hết cuộc đời mới cảm nhận chính xác về cuộc đời mình.
Khi còn nhỏ, tuổi thơ của tôi gắn liền với những câu chuyện cổ tích dân gian, những cuốn sách những tấm lòng cao cả hay những cuốn hạt giống cho tâm hồn. Tôi đã nuôi dưỡng một tâm hồn đẹp, một tâm hồn thánh thiện như các nhân vật trong truyện, tôi đã cứ ngỡ rằng mình đối xử tốt với người thì người sẽ đối xử tốt với mình. Tôi đã sai lầm, trong cuộc sống này dù muốn hay không những điều chẳng mấy tốt đẹp, những điều khiến chúng ta khó chịu vẫn diễn ra song song với những điều tốt đẹp. 27 tuổi, tôi chấp nhận những điều không tốt đẹp xảy ra với mình. 27 tuổi, tôi dễ dàng tha thứ cho cuộc đời để mong rằng cuộc đời vì thế mà cũng dễ dàng tha thứ cho những sai lầm của tôi hơn.
Viết cho quá khứ, hiện tại và tương lai: Quá khứ, hiện tại và tương lai đều là quá trình xâu chuỗi của cuộc đời. Người ta thường nói quá khứ là những gì đã qua và nếu như có những chuyện chẳng mấy tốt đẹp trong quá khứ ấy thì bạn nên quên quá khứ ấy đi. Tôi thì lại nghĩ rằng quá khứ là những gì đã qua và chúng ta không nên quên quá khứ ấy. Nhìn vào quá khứ, tôi cảm ơn biến cố ấy vì nó đã làm cho tôi rút ra được nhiều bài học và trưởng thành hơn trong những phút giây của hiện tại. Quá khứ là những gì đã qua mà không bao giờ trở lại, tương lai thì chưa tới chính vì vậy tôi đang cố gắng sống trọn vẹn với những phút giây của hiện tại và tin vào một tương lai tốt đẹp.
Viết cho gia đình và những người bạn: 27 tuổi tôi đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, có thời điểm tôi vô cùng tuyệt vọng và đau khổ nhưng thật may mắn và hạnh phúc khi luôn có gia đình và những người bạn ở bên cạnh động viên, an ủi và chia sẻ cùng với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn.
Cuối cùng:
“Cho tôi được cám ơn cuộc đời, cám ơn mọi người
Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca”.
© Hoàng Phương – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Buông bỏ nỗi buồn đi cô gái
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.