Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi sợ và đam mê

2024-06-09 16:55

Tác giả: sunee


blogradio.vn - Suy cho cùng, ta chỉ sống một đời người, và điều tồi tệ nhất mà ta sẽ gặp phải đó là “cái chết”. Nhưng tệ hại và dằn vặt hơn cả, đó là ta dành cả cuộc đời chỉ để tiếc nuối vì những điều ta chưa bao giờ làm. Ngay cả bỏ lỡ những thứ mình thích.

***

Cậu có nhớ còn ngày tháng của những năm cấp ba không?

Hôm nay, nỗi nhớ ấy bất chợt xuất hiện trong tớ. Người ta gọi năm tháng đó là gì nhỉ? Phải chăng đó là giai đoạn chuyển giao từ một cô, cậu tuổi học trò tới ngưỡng cửa của sự trưởng thành. Tất cả lo âu ngày ấy chỉ là chuyện học hành thi cử, là những cảm xúc ngô nghê đầu đời, thầm thương trộm nhớ ai đó. Ngày đó, chúng ta ôm ấp hoài bão về một chặng đường mới. Những trải nghiệm, sự tự do khi được rời xa vòng tay bố mẹ. Cô, cậu học trò ngày ấy nào có ngờ được. Sự tự do mà họ hằng mong mỏi phải đánh đổi với nỗi cô đơn, tủi thân và lạc lõng.

Sau năm tháng ngô nghê ấy là giai đoạn khủng hoảng tuổi đôi mươi. Đó là áp lực từ học tập, áp lực đồng trang lứa, đó là mông lung về tương lai của bản thân. Nhiều lúc cậu sẽ tự hỏi rằng sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như thế này, phải chăng con đường mình đang đi là sai, nên từ bỏ hay đi tiếp. Hàng vạn câu hỏi như thế cứ quanh quẩn trong đầu. Cậu hoài nghi, thất vọng, dày vò bản thân, để rồi cũng quên mất đam mê, mơ ước và lý do ban đầu mà thôi thúc cậu chọn con đường này. Tại sao cậu lại đau khổ với sự lựa chọn của chính mình đến như vậy? Chúng ta đã từng có ước mơ. Ta không đánh mất chỉ là chúng ta chưa đủ can đảm.

Tớ có sở thích hay lụm nhặt những câu nói hay trên các nền tảng xã hội. Một hôm, tớ vô tình đọc được bài viết, nôm na thế này: “Trọn gói khổ tâm là khi bạn sợ nhưng rất thích, rồi lại sợ và kết quả không làm gì cả nhưng cũng không đành”.

Lúc ấy, tớ chậm một nhịp, hình như tìm thấy bản thân đâu đây trong bài viết này. Đã bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi “Điều gì cản bước đam mê của chúng mình?”

“Nỗi sợ hãi” – Vâng, chính nó.

Khi bắt đầu một việc gì đó, tớ luôn có xu hướng nghĩ về những khó khăn sẽ xuất hiện. “Tớ không có thứ này, mình thiếu thứ kia, hôm nay nắng quá, hôm nọ sẽ mưa, thôi hay là để hôm khác…” Chúng ta đang chờ đợi một ngày hoàn hảo. Thật buồn vì sẽ chẳng bao giờ có ngày hoàn hảo đó.

Năm nay, tớ đã hai mươi hai. Tớ nhận ra điều mình thích từ rất sớm, nhưng lại chẳng đủ can đảm để theo đuổi. Tớ thích viết.

Nhưng tớ luôn cảm thấy bài viết của tớ chỉ ở mức tàm tạm, chất văn chẳng có gì đặc biệt. Nếu đăng lên thì ai sẽ đọc? Nếu họ chê bai bài của tớ thì sao? Nếu đi theo con đường viết thì mai sau liệu tớ có nuôi sống bản thân nổi không? Những bài viết mà tớ viết thường dở dang, mãi vẫn chưa có câu kết. Tớ tự tạo blog rồi lại bỏ nó chỏng chơ. Có lẽ, tớ cũng đã chờ đợi cái ngày “không khuyết điểm” cũng gần thập kỷ rồi ấy. Dạo gần đây, tớ mới thấm thía câu: “sẽ không có điều gì thay đổi nếu bạn không chịu thay đổi”. Tớ nhận ra khi chúng ta dám bắt đầu, thì chúng ta sẽ dần hoàn thiện.

Hôm nay, tớ cho bản thân cơ hội được sống trong đam mê một cách trọn vẹn, thể hin cảm xúc của mình qua những con chữ. Có lẽ, đây là điều tuyệt vời và dũng cảm nhất, ít nhất là đến thời điểm hiện tại mà tớ dám làm. Mọi thứ sẽ thay đổi, khi tư duy chúng ta thay đổi. Chẳng ai quan tâm cậu sẽ làm điều gì, vì họ cũng có cuộc sống riêng của họ.

Cách mà tớ áp dụng đó là thay đổi câu hỏi dành cho bản thân. Thay vì hỏi: “Lỡ mình không làm được thì sao, lỡ mình làm sai thì sao? Tớ sẽ hỏi bản thân: "Nếu mình làm tốt việc này, nếu mình thích hợp với việc này thì sao?

Nỗi sợ xuất hiện chỉ là mảnh ghép để có một bức tranh trọn vẹn hơn. Ý tớ là chúng ta sẽ cận trọng, kỹ càng và chu đáo hơn nếu như người bạn mang tên “sợ hãi” có mặt.

Con người ta vốn như vậy, vốn sinh ra thích sự ổn định. Chúng ta sợ phải thay đổi, sợ đánh mất đi những thứ quen thuộc, sợ phải bước ra khỏi vùng an toàn mà bản thân đã tạo ra. Ở mỗi giai đoạn chúng ta sẽ có những nỗi lo lắng riêng. Đó có thể là chuyện gia đình, học tập, tình cảm, công việc, cơm áo gạo tiền,... Những thay đổi lớn khiến ta rơi vào trạng thái lo sợ, cảnh giác và phòng vệ. Nhưng chính sự thay đổi ấy, khiến chúng ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn về mặt cảm xúc. Đó là điều cần thiết để tìm thấy một phiên bản hoàn thiện của chính mình.

Suy cho cùng, ta chỉ sống một đời người, và điều tồi tệ nhất mà ta sẽ gặp phải đó là “cái chết”. Nhưng tệ hại và dằn vặt hơn cả, đó là ta dành cả cuộc đời chỉ để tiếc nuối vì những điều ta chưa bao giờ làm. Ngay cả bỏ lỡ những thứ mình thích.

Tớ chỉ mong tất cả những ai đang trải qua những khó khăn, phân vân, chần chừ trong lựa chọn đều có thể vững tin, chọn theo đam mê và bước về phía trước. Hôm nay, trời có thể xuất hiện rất nhiều mây đen, mưa đổ như trút nước, nhưng khi hạt mưa cuối cùng nhỏ giọt thì ngày mai ta lại thấy bầu trời trong xanh.

Hãy vững tâm cậu nhá, mỗi trải nghiệm đều đem lại một bài học, mỗi sự n lực đều được đền đáp xứng đáng. Mỗi nỗi sợ chỉ đang cố gáng thông báo rằng chúng ta đang bước ra vùng an toàn và đi lên hành trình mới để khám phá những điều mà cậu chưa hay biết mà thôi. Đây là câu hỏi cho cậu là: “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

© sunee - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hết Duyên Sẽ Tự Khắc Rời Đi | Radio Tâm Sự

sunee

Mình không mong cầu trên con đường phía trước sẽ trải đầy hoa hồng. Chỉ mong rằng bản thân đủ dũng cảm để vượt qua những trở ngại chắc chắn sẽ đến.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top