Những kẻ tự do
2019-10-29 01:30
Tác giả:
Cát Nguyễn
blogradio.vn - Hóa ra mọi thứ không chỉ đơn giản là một chỗ làm việc bắt đầu từ tám giờ sáng và kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều, thứ cô nghĩ bạn bè sẽ muốn trông thấy, gia đình yên tâm, lại là thứ không đủ làm cô hạnh phúc. Cô đã có một kế hoạch.
***
Trong quán cà phê ngã tư vắng vẻ, cô ngồi đó với cuốn sách trên tay, những dòng sách nhòe đi vì hàng tá câu hỏi sau khi nghỉ việc.
Ba tiếng đồng hồ trước, cô đang ngồi ở văn phòng, bao giờ chiếc bàn của cô cũng gọn gàng với máy tính cá nhân, một lọ hoa thủy tinh mỏng manh như chính cô vậy, có thể nhìn thấu được những cuống hoa trơ trụi. Riêng việc nhìn thấu con người cô thì không ai có thể làm được, cô càng nói nhiều về mình thì người khác lại càng không hiểu cô, đó là một điều cô đã quen từ lâu.
Sáng cuối cùng ngày đi làm, cô đến nơi hoàn toàn bình thản, mùa hè chiếu thẳng cơn thịnh nộ ngay từ tám giờ sáng, giờ ngẫm lại cô không hề tiếc nuối về quyết định của mình.

“Bỗng dưng em muốn ra khỏi đây, em muốn bỏ việc ngay bây giờ."
Một dòng skype nhảy sang anh đồng nghiệp mà cô tin tưởng nhất. Giá mà cuộc sống cho cô gặp được những người thực sự biết mình muốn gì trong cuộc sống và họ đã dành thời gian cho nó như thế nào, khi đó cô có thể không mất hai tháng ở nơi cô vốn không thuộc về. Cô còn quá trẻ và gặp chỉ vỏn vẹn vài người trong một văn phòng marketing nhỏ. Anh là người duy nhất lắng nghe những mong muốn của cô. Anh chỉ đáp:
"Vậy em hãy đứng lên và đi ra đi."
"Nếu em rời khỏi đây, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau chứ? Em chưa có số điện thoại của anh."
Cô nói vậy nhưng anh đã không để lại gì cho cô, anh có một ý nghĩ khác. Anh cũng là người muốn ra khỏi đây trước cả cô và trở thành một đầu bếp, người anh vai u thịt bắp nhưng lại vô cùng thích nấu nướng. Cô đã cười lớn khi anh chia sẻ điều này, nụ cười của cô anh vẫn giữ cho đến lúc cô thu dọn tất cả đồ đạc vào túi, bước ra khỏi phòng.
Tất cả những gì cô nói khi tạm biệt là gọi tên và nhìn vào mỗi người lúc cái tên phát ra từ miệng cô bằng một ánh mắt mà cô biết là “chúng ta sẽ không còn gặp lại”. Riêng anh, tiếng gọi chỉ còn là một tiếng thì thầm, dường như cô biết sự ra đi của mình có ảnh hưởng đến tinh thần ở lại của anh và cô không muốn quấy rầy nó.

Giờ đây, cô mặc một chiếc váy mỏng mùa hè, đi đôi giày thể thao ôm trọn bàn chân nhỏ nhắn nhưng khỏe khoắn của mình. Phải rồi, cô đang đói. Cô chợt nhìn ra xung quanh, buông hờ cuốn Kẻ trộm sách lơ lửng giữa không trung. Bạn bè thân thiết ở chung thành phố với cô sẵn sàng giúp đỡ cô lúc khó khăn, nhưng đây đâu phải là khó khăn, cô bao giờ cũng tự nhủ với mình như vậy. Suốt hai tháng cô không thể tự mình nấu nướng vì thời gian và vì tiền lương ít ỏi khiến cô không muốn cất công cho việc đó nữa. Cô không tha thiết gì hơn ngoài cà phê, trà và một ly sữa ấm vào tối muộn lúc cô phải thức khuya làm việc.
Bấy giờ đoạn sách cô đọc tới cũng là về cơn đói của hai đứa trẻ. Cô nửa muốn gấp cuốn sách lại để tránh cảm giác quặn lên trong cái bụng rỗng, nửa không thể vì cô sẽ lại nghĩ đến những ngày sắp tới, những năm tháng tuổi trẻ, buổi tối nay cô sẽ làm gì khi không làm việc nữa. Thế là cô lại chìm đắm trong cách trẻ con giải quyết vấn đề ấy ở cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, còn đối với cô đó là cuộc sống tự lập ở năm 2017.
Cô vừa bước sang tuổi 25 trước khi nghỉ việc chỉ vỏn vẹn bốn ngày. Hóa ra mọi thứ không chỉ đơn giản là một chỗ làm việc bắt đầu từ tám giờ sáng và kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều, thứ cô nghĩ bạn bè sẽ muốn trông thấy, gia đình yên tâm, lại là thứ không đủ làm cô hạnh phúc. Cô đã có một kế hoạch.
Vâng cô đã có, ngay từ lúc cô nghỉ việc copywriter của mình và trước đó rất lâu rồi. Hằng ngày cô đều nhảy nhót với những điều tưởng tượng về thế giới xung quanh, cô muốn một ngày sắp xếp hết tất cả chúng lại và viết ra, cô không muốn những điều đó đều tiếp tục phai mờ đi trong tưởng tượng của mình nữa. Đó là thứ duy nhất bây giờ cô muốn.

Mỗi một tiếng đồng hồ trôi qua, cô càng rời xa thực tế mình đang đói, cô đợi bất cứ điều gì sẽ xảy đến nhưng ở trong quán cà phê mà từ chủ quán đến nhân viên đều biết thói quen ngồi thưởng thức của cô thì chẳng có gì đến từ phía đó cả. Khách đến quán lần lượt ra về rồi lại được bù đắp vào, cuộc sống đến từ mọi hướng và trôi về cũng vô số đường đi như khi nó tới, chỉ trừ tảng băng là cô.
Bỗng anh xuất hiện từ một dòng lũ nào đó ngoài kia và bước lại phía cô. Anh nở một nụ cười hài lòng vì đã tìm thấy cô, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cô và như muốn chỉ đích danh cô chính là lý do cho điều anh sắp nói.
"Anh đã nghỉ việc, từ giờ phút này. Trước khi em nói gì anh chỉ muốn em biết là anh rất vui khi nhìn thấy em, lúc này."
Cô vẫn bình thản nhìn anh, cô đoán biết được niềm vui của anh bởi nó cũng đang lớn lên dần kể từ lúc cô nhìn thấy anh. Nhưng một thực tế vẫn chiếm lấy tâm trí cô. Có phải vì cô mà anh bỏ việc? Ánh mắt vui sướng của anh thật ngây thơ như một đứa trẻ con.
"Anh nghĩ em sẽ cô đơn khi “ra ngoài kia” - anh nói như thể cả hai còn đang ở trong cùng văn phòng lúc sáng - nên anh sẽ đi theo em đến bất cứ đâu."
"Nhưng đó không phải là điều anh muốn. Anh là trẻ con à?" - cơn thịnh nộ này ập đến không phải là vì anh, mà là vì cô thì đúng hơn.
Chính cô đã có tác động đến anh, cô tiếp:
"Anh thậm chí còn không muốn rời khỏi căn bếp của anh mỗi khi đi làm về với những công thức chỉ có trời mới biết. Đây là con đường mà em đã chọn từ khi em biết suy nghĩ, và giờ em đã chọn đi trên đó như là con người mà em sẽ là. Còn anh, anh không thuộc về ...cuộc sống của em." Những lời này dịu xuống, có thể nào ánh mắt vừa cương quyết nhưng cũng nhẹ bẫng, đó là ánh mắt lúc này cô nhìn anh.

Anh cố gắng thoải mái trên chiếc ghế bốn chân bé tí của quán cà phê, người phục vụ bấy giờ đứng ở sau nhưng anh không thể mở được lời, cô nói “Cà phê đen đá” với chàng trai ấy.
Hai người tiếp tục ngồi trong im lặng. Cô là người lên tiếng trước.
"Và, anh không cần ái ngại cho em. Em biết mình còn chưa thất bại, hay bỏ cuộc, những điều em chưa làm được chính em sẽ tự tìm ra."
"Không, anh không lo lắng điều đó, mà là trong em có thứ người khác chờ đợi để họ thấy tốt đẹp hơn về mình, em biết đấy, thực sự làm những điều mình muốn trong đời. Anh chỉ lo sợ nó quá sức với em. Em chỉ là một cô gái có một tâm hồn quá mạnh mẽ, chắc chắn về mình hơn bất cứ ai mà anh biết. Chỉ là đôi lúc, em quá tử tế để chiều lòng người khác thôi."
"Đó là lý do hả? Anh đến đây? Giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra với em? Hay là anh đang giải thích bâng quơ luôn cho lý do anh bỏ việc ngay sau em?"
Cô cười lém lỉnh vì câu cuối cùng. Cô luôn đối diện với mọi thứ một cách hài hước và bình thản, chỉ trừ lúc cô thực sự đau đớn về thể xác, cô rất sợ đau.
"Em nghĩ thế nào cũng đúng."
Anh bấy giờ đã nhún vai hai lần, sau khi nói xong những gì anh thực sự nghĩ và biết rằng cô không bỏ sót bất cứ khả năng nào cho điều đó. Và rằng giờ đây anh đã lấy lại vị trí của mình bên cạnh cô mà chỉ cần cô biết điều đó, đấy là cách hai người họ hiểu nhau.

Trời đã tắt nắng và cô thừa nhận là mình đói từ lâu rồi. Cuối cùng cô đã có dịp ghé nhà anh, nói là thưởng thức thì chưa đáng, giữa hai người cũng không tồn tại sự làm ơn, vậy là bữa tối do anh chuẩn bị chỉ đơn giản là bữa ăn như bao ngày khác trong năm, điều kỳ lạ là ngỡ như họ đã từng ăn như vậy với nhau lâu lắm rồi. Trên ban công khiêm tốn ở tầng bốn nơi anh ở, hai người đã tách hẳn khỏi thành phố ồn ào bên dưới.
Một quán bar xa xa lấp ló bảng hiệu đề chữ “Dreamer’s”, nhòe đi vì khoảng cách và đèn led không chống cự nổi đủ thứ ánh sáng của đèn đường, của xe cộ và bụi bặm đặc quánh. Không nói gì, cả hai cùng nhìn về phía đó, như bị mê hoặc, miệng mỉm cười. Anh chưa bao giờ để ý đến nó mãi cho đến hôm nay.
"Ngày mai ta đến đó nhé." Cô nói vào khoảng không trước mặt chỉ đủ anh nghe.
Anh gật đầu.
© Cát Nguyễn – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ít ra còn có anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






