Những đứa trẻ vùng biên giới
2019-01-26 01:15
Tác giả:
Những ngày cuối năm, cái thời điểm khắc nghiệt nhất của vùng biên giới, cái lạnh giá, rét buốt luôn rình rập, nó cứ quanh quẩn đâu đó bên kia quả núi và sẽ đến bất cứ khi nào có cơ hội.
Chúng tôi đến với một bản nhỏ ở Lai Châu vào những ngày cuối năm, cái ngày mà mọi người trên khắp cả nước đang vui mừng hớn hở về một mùa xuân mới đang đến gần. Mọi người sắm sửa đồ mới, họ trang hoàng lại cho ngôi nhà và họ lên kế hoạch cho những ngày du xuân thì ở đây nó chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Những ngôi nhà sàn nằm chơ vơ giữa quả đồi nọ, những mái lá đã cũ vì màu nắng mưa, những góc nhỏ đầu nhà vẫn chất đầy đống củi và vài ba túm ngô đang phơi dở. Ở đâu đó vẫn còn những vũng nước nhỏ đọng lại bên hiên nhà vì cơn mưa đêm qua.
Vào tới đầu Bản nhỏ hình ảnh đập vào mắt chúng tôi là một đám trẻ nhỏ chạy ùa ra, những đôi mắt lạ lẫm nhưng đầy vẻ hồn nhiên, ngây thơ. Những hình ảnh đầu tiên đó khiến chúng tôi hết sức ngỡ ngàng, cả đoàn ai lấy cũng chỉ muốn dừng xe và bỏ hết đồ đạc mang theo để mỗi người ôm lấy một đứa trẻ vào lòng. Chúng quá đỗi thiếu thốn, đứa nào đứa lấy cũng lạnh và đói. Dường như những đồ lương thực còn sót lại sau những cơn lũ quét nọ không đủ để chúng có một bữa no. Những em bé đang ngủ trên lưng mẹ, những em lớn hơn chút thì đang nô đùa quanh chúng tôi, chúng nhảy múa, cười nói và rất thận trọng với những người lạ từ xa tới.

Một nét chung không mấy khó khăn để nhận ra, bọn trẻ không có dép để đi, quần áo mặc không đủ ấm chỉ là những chiếc áo cộc tay và dài tay mỏng và đã cũ, đâu đó nhưng em nhỏ chỉ có một chiếc áo cộc tay, không có quần để mặc. Ở đằng góc sân kia một em nhỏ đang lững thững chơi một mình, có vẻ em ý đang đơn độc giữa những bạn trẻ của Bản. Em ấy đã mất mẹ từ lúc ba tháng tuổi và cha em ý cũng bỏ em vào hồi giữa năm vì một căn bệnh nặng. Một nét buồn trên khuôn mặt của một đứa trẻ mới bảy tuổi mà đã mồ côi cha mẹ. Trong bản này em không có người thân họ hàng đã chuyển ra vùng mới để làm ăn từ mùa trước. Ngôi nhà lụp xụp của em nằm ở dưới những cây xoan dại, ngôi nhà gần như không có vật dụng gì ngoài một chiếc giường nhỏ ở góc nhà, một cây đèn dầu, và một cái bếp đã từ lâu không có ngọn lửa được nhóm lên, cái không gian lanh lẽo đó đã bao trùm lên cả cái ngôi nhà sàn đã từ lâu vắng tiếng cười và tiếng nói.
Phía xa xa, trên con đường dẫn xuống con suối, chúng tôi bắt gặp đâu đó vài ba đứa trẻ đang ngồi trong một cái thùng phi cắt ngang để chơi trò bập bênh, chúng chơi đùa rất vui vẻ, chúng đã quên đi cái lạnh giá đang tràn ngập nơi đây, thi thoảng chúng ngồi tụm lại với nhau rồi cười một cách hồn nhiên, như thể vừa có một câu chuyện hay được khám phá. Những quả bóng bay, những cái kẹo cái bánh vừa được những người trong đoàn chia cho các em nhỏ làm chúng gần chúng tôi hơn, chúng vui đùa nhiều hơn, và háo hức về những vật dụng mà ngày mai chúng được nhận từ chúng tôi. Hội hộp, háo hức là những gì mà chúng đang thể hiện trên khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của mình.

Sáng sớm hôm sau, khi mà những đám sương mù vẫn còn lơ lửng trên những ngọn xoan dại hay ở đằng xa xa kia nó vẫn che phủ đi những ngọn núi cao, thì ở khoảng sân nhỏ kia những đứa trẻ đã ở đó. Chúng ở đó để chờ, chờ các anh chị trong đoàn chúng tôi chuẩn bị những món quà. Và thời khắc đó cũng đã đến, những đứa trẻ rất háo hức, hồi hộp lên để nhận quà, những tiếng cười, tiếng vui đùa xen lẫn cả những tiếng khóc vì xa mẹ chúng, tất cả tạo lên một bức tranh nào nhiệt nơi Bản nhỏ xa xôi kia. Có lẽ rằng, những ngày như thế với bọn trẻ không có nhiều vậy nên những cảm xúc đó cũng thật dễ hiểu. Đơn giản lắm, chỉ là những bộ quần áo mới, những đôi giầy đôi dép mới, một chiếc chăn bông đủ ấm để chúng có thể được ngủ ngon, những vật dụng đồ dùng học tập và những nhu yếu phẩm để chuẩn bị cho 1 cái tết, nhưng ngần ấy là đủ để chúng vui mừng, để chúng thích thú và để chúng vui đùa quanh chúng tôi.
Suốt thời gian chúng tôi ở đó, từ những cái ánh mắt lạ lẫm và dần dần trở nên thân thuộc. Để đến lúc chúng tôi rời khỏi, những đám trẻ chạy theo lên tận quả đồi đằng sau bản để vẫy tay chào, những ánh mắt long lanh kia vẫn đứng đó và dõi theo chúng tôi cho đến khi chiếc xe cuối cùng khuất sau những cây xoan dại.
© Phạm Luân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






