Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nụ cười của những đứa trẻ vùng cao

2018-10-24 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Cái lạnh, cái nghèo là có thật. Mùa đông năm nay cũng có thật. Nhưng dù vậy, trẻ em vùng cao vẫn cứ hồn nhiên, ngây thơ, trong trẻo đến thế. Chúng vẫn là nguồn cảm hứng vô tận của các nhiếp ảnh gia, của những con người đã “trót” yêu nơi này.

***

blog radio, Nụ cười của những đứa trẻ vùng cao

Ảnh: Do Hung

Trong cái thời tiết chuyển mùa này, được thưởng thức một tách cafe buổi sáng đúng là không còn gì tuyệt vời hơn. Mùi cafe thơm nồng ấy đã đưa những con người từ vùng đất xa xôi miền đồng bằng đến với hương lúa non của vùng Tây Bắc. Cái cảnh núi non Tây Bắc, sơn thủy hữu tình ấy như một thứ men cay nồng len lỏi vào sâu trong tâm hồn con người ta, còn hấp dẫn hơn cả ly cà phê nóng.

Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là ở trên đường đi, chứ không phải là một điểm đến. Hạnh phúc khi đến với Tây Bắc có lẽ chỉ là đưa tay chạm vào tầng sương mỏng manh trước mắt, cảm nhận cái se se lạnh của gió đầu mùa và ngắm những đứa trẻ vùng cao nô đùa, cất tiếng cười giòn tan, không chút tạp niệm. Gió thương bọn trẻ vùng cao, mặt mũi lúc nào cũng tèm lem, áo quần không bao giờ được sạch sẽ, nhưng bọn trẻ vẫn đi học, vẫn chăn trâu, vẫn nở nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc trong cuộc sống của núi rừng.

Bọn trẻ không bao giờ biết đòi hỏi và cũng không có cơ hội để đòi hỏi những thứ đầy đủ hơn, vì đơn giản là ở vùng núi thế này, hạnh phúc không được đo lường bằng vật chất. Lũ trẻ ở vùng cao thực sự khiến ai đi về cũng sẽ nhớ mãi, nhớ cái nét ngây thơ, nhớ những vết nhọ nồi đen xít mà bọn trẻ bôi chát, nhớ từng đốm lửa hồng hồng xanh xanh như in vào trong đôi mắt trong trẻo ấy. Thật khiến người ta muốn quay lại, dù chỉ một chút.

blog radio, Nụ cười của những đứa trẻ vùng cao

Ảnh: Do Hung.

Những cơn gió thổi qua từng thửa ruộng bậc thang, đi ngang qua dòng suối, len lỏi vào tận những cánh rừng, rồi hoà mình vào giai điệu của đất trời, chuyển thể thành niềm hạnh phúc đang ánh lên trên những gương mặt mà mọi người đi ngang qua. Dù cuộc sống có khó khăn, những nếp nhăn có nhiều hơn người thành phố, nhưng đôi mắt của những con người vùng cao thật đẹp, thật cuốn hút, làm tâm hồn chúng ta xao xuyến không ngừng.

Đặc biệt, những đứa trẻ Tây Bắc đáng yêu vô cùng. Chúng kéo nhau chạy dọc khắp con đường, chúng chạm tay vào dòng suối trong lành và khúc khích với nhau, trên khuôn mặt lấm lem là nụ cười tươi rạng rỡ - một nụ cười mà tôi nghĩ rằng, chắc trẻ con thành thị sẽ ít khi có được nếu chỉ cả ngày chăm chăm vào các thiết bị điện tử mà chẳng hề biết bên ngoài cánh cửa có gì. Thế giới của chúng đơn giản chỉ là miếng ngô, củ khoai, củ sắn, những trò chơi tinh nghịch đặc trưng mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra. Sâu thẳm trong đó là đôi mắt biết cười, thậm chí có lúc nhìn những đôi mắt ấy, ta còn cảm tưởng chúng sáng hơn cả những vì sao trên trời kia nữa,…

Mùa đông sắp sửa đến gần, chỉ còn ngót một tháng nữa. Năm nào cũng vậy, khi những cơn gió đông bắt đầu rục rịch thổi, đó là lúc cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng con phố huyện, vào từng cành cây, kẽ lá và vào cả tâm hồn ấm áp của những đứa trẻ vùng cao. Còn nhớ mùa đông năm trước, trong khi mọi người luôn xuýt xoa từng chữ, áo đơn áo kép vì lạnh thì những đứa trẻ vùng cao dường như không biết lạnh là gì. Chúng có thể vô tư phô đôi chân trần của mình chạy trên nền tuyết lạnh lẽo, tay cũng chẳng đeo găng, chẳng biết khái niệm “túi sưởi” hay “lót giữ nhiệt” là gì cả. Những đứa trẻ ấy thật vô tư, vô tư đến nỗi khiến con người ta phải “đơ” ra một lúc mới thấy được đằng sau sự thiếu thốn ấy là sự hiện hữu của cái đẹp, cái đẹp không dễ tìm thấy ở bất cứ đâu.

Cái lạnh, cái nghèo là có thật. Mùa đông năm nay cũng có thật. Nhưng dù vậy, trẻ em vùng cao vẫn cứ hồn nhiên, ngây thơ, trong trẻo đến thế. Chúng vẫn là nguồn cảm hứng vô tận của các nhiếp ảnh gia, của những con người đã “trót” yêu nơi này. Những đốm lửa li ti với những làn khói mờ ảo đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống sinh hoạt hàng này ở nơi đây. Đám trẻ con chẳng biết lấy từ đâu về bắp ngô vẫn còn thoang thoảng mùi sương, củ khoai vẫn còn dấp đất và một vài quả mâm xôi đỏ chót. Chúng thuần thục như những người thợ lành nghề, lấy một cây gì đó thật cứng cáp rồi sau đó xiên vào ngô, vào khoai, và nướng. Mùi thơm của ngô, khoai nướng bốc lên hòa quyện cùng những cơn gió lành lạnh đủ để giữ chân con người ta lại, khiến ta ấm lòng như tình cảm của những con người Tây Bắc vậy. Khi những bắp ngô đã ngả về chín, những củ khoai đã bắt đầu bở, lũ trẻ đưa lên miệng và thưởng thức một cách ngon lành, trên môi là nụ cười mãn nguyện hơn bất cứ thứ nào trên đời.

blog radio, Nụ cười của những đứa trẻ vùng cao

Ảnh: Tran Ngoc Tung

Giống như mùa hoa ban nở giữa lòng Hà Nội, nụ cười của những đứa trẻ chính là bông hoa nở rực rỡ giữa một sa mạc cằn cỗi, là liều thuốc an thần tốt nhất giúp ta xua tan đi mệt nhọc, thoát ra khỏi guồng quay của cuộc sống. Nhìn những nụ cười ấy, cảm thấy thật thanh thản. Nó khiến ta muốn sống chậm lại, muốn lấy ngay chiếc máy ảnh hay điện thoại của mình để ghi lại khoảnh khắc tuyệt diệu ấy.Tất cả, đúng như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường vậy!

Những đứa trẻ vùng cao chẳng biết đến Facebook, Zalo là gì cả, đối với chúng, tuổi thơ là bạn với những chú trâu, với ngọn cỏ, với vùng ruộng bậc thang cao đến cả ngàn mét. Chúng rất hiếu khách, sẵn sàng chia sẻ cho khách du lịch một chút gì đó, đơn giản như miếng thịt sấy còn ăn dở, quả dâu da vừa mới vặt hay mời chơi thử súng cao su do chúng tự chế,… Chẳng có tính toán, mục đích, lý do gì cả, những đứa trẻ ấy luôn khiến người khác có một rung động khác thường, là một sự yêu thương, quý mến và cả trân trọng từ trong tâm. Chúng chẳng có lễ giáo, phép tắc, cũng chẳng quan tâm cuộc sống rồi sẽ đi về đâu. Những đứa trẻ ấy chỉ biết rằng hôm nay là một ngày vui, hạnh phúc vì lượm lặt được một chút gì đó, hay vui chỉ vì có đủ cơm no, áo ấm và ngôi nhà đơn sơ.

Bây giờ, tôi đã hiểu hạnh phúc của mình là gì rồi. Mỗi khi đến với vùng Tây Bắc, hãy dành một chút thời gian để thưởng thức hương vị cuộc sống nơi đây, ngắm nhìn những đứa trẻ vùng cao dắt tay nhau đi trên những con đường không có điểm kết thúc, ngắm nhìn nụ cười vô ưu vô lo của chúng, bạn sẽ cảm thấy thật tuyệt. Mùa đông sắp đến thật rồi, cái lạnh cũng sẽ khắc nghiệt hơn khi đến với vùng cao. Chắc là chúng quen rồi, hoặc vì lý do nào khác nữa. Tôi tin rằng, dù có khó khăn đến đâu, những đứa trẻ vùng cao vẫn sẽ nở nụ cười tươi mát như ánh nắng, xóa tan đi cái lạnh lẽo, tối tăm mà cuộc sống nơi Tây Bắc vẫn còn hiện hữu.

© Ngô Thùy Dương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top