Nụ cười của những đứa trẻ vùng cao
2018-10-24 01:20
Tác giả:

Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là ở trên đường đi, chứ không phải là một điểm đến. Hạnh phúc khi đến với Tây Bắc có lẽ chỉ là đưa tay chạm vào tầng sương mỏng manh trước mắt, cảm nhận cái se se lạnh của gió đầu mùa và ngắm những đứa trẻ vùng cao nô đùa, cất tiếng cười giòn tan, không chút tạp niệm. Gió thương bọn trẻ vùng cao, mặt mũi lúc nào cũng tèm lem, áo quần không bao giờ được sạch sẽ, nhưng bọn trẻ vẫn đi học, vẫn chăn trâu, vẫn nở nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc trong cuộc sống của núi rừng.
Bọn trẻ không bao giờ biết đòi hỏi và cũng không có cơ hội để đòi hỏi những thứ đầy đủ hơn, vì đơn giản là ở vùng núi thế này, hạnh phúc không được đo lường bằng vật chất. Lũ trẻ ở vùng cao thực sự khiến ai đi về cũng sẽ nhớ mãi, nhớ cái nét ngây thơ, nhớ những vết nhọ nồi đen xít mà bọn trẻ bôi chát, nhớ từng đốm lửa hồng hồng xanh xanh như in vào trong đôi mắt trong trẻo ấy. Thật khiến người ta muốn quay lại, dù chỉ một chút.

Những cơn gió thổi qua từng thửa ruộng bậc thang, đi ngang qua dòng suối, len lỏi vào tận những cánh rừng, rồi hoà mình vào giai điệu của đất trời, chuyển thể thành niềm hạnh phúc đang ánh lên trên những gương mặt mà mọi người đi ngang qua. Dù cuộc sống có khó khăn, những nếp nhăn có nhiều hơn người thành phố, nhưng đôi mắt của những con người vùng cao thật đẹp, thật cuốn hút, làm tâm hồn chúng ta xao xuyến không ngừng.
Đặc biệt, những đứa trẻ Tây Bắc đáng yêu vô cùng. Chúng kéo nhau chạy dọc khắp con đường, chúng chạm tay vào dòng suối trong lành và khúc khích với nhau, trên khuôn mặt lấm lem là nụ cười tươi rạng rỡ - một nụ cười mà tôi nghĩ rằng, chắc trẻ con thành thị sẽ ít khi có được nếu chỉ cả ngày chăm chăm vào các thiết bị điện tử mà chẳng hề biết bên ngoài cánh cửa có gì. Thế giới của chúng đơn giản chỉ là miếng ngô, củ khoai, củ sắn, những trò chơi tinh nghịch đặc trưng mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra. Sâu thẳm trong đó là đôi mắt biết cười, thậm chí có lúc nhìn những đôi mắt ấy, ta còn cảm tưởng chúng sáng hơn cả những vì sao trên trời kia nữa,…
Mùa đông sắp sửa đến gần, chỉ còn ngót một tháng nữa. Năm nào cũng vậy, khi những cơn gió đông bắt đầu rục rịch thổi, đó là lúc cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng con phố huyện, vào từng cành cây, kẽ lá và vào cả tâm hồn ấm áp của những đứa trẻ vùng cao. Còn nhớ mùa đông năm trước, trong khi mọi người luôn xuýt xoa từng chữ, áo đơn áo kép vì lạnh thì những đứa trẻ vùng cao dường như không biết lạnh là gì. Chúng có thể vô tư phô đôi chân trần của mình chạy trên nền tuyết lạnh lẽo, tay cũng chẳng đeo găng, chẳng biết khái niệm “túi sưởi” hay “lót giữ nhiệt” là gì cả. Những đứa trẻ ấy thật vô tư, vô tư đến nỗi khiến con người ta phải “đơ” ra một lúc mới thấy được đằng sau sự thiếu thốn ấy là sự hiện hữu của cái đẹp, cái đẹp không dễ tìm thấy ở bất cứ đâu.
Cái lạnh, cái nghèo là có thật. Mùa đông năm nay cũng có thật. Nhưng dù vậy, trẻ em vùng cao vẫn cứ hồn nhiên, ngây thơ, trong trẻo đến thế. Chúng vẫn là nguồn cảm hứng vô tận của các nhiếp ảnh gia, của những con người đã “trót” yêu nơi này. Những đốm lửa li ti với những làn khói mờ ảo đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống sinh hoạt hàng này ở nơi đây. Đám trẻ con chẳng biết lấy từ đâu về bắp ngô vẫn còn thoang thoảng mùi sương, củ khoai vẫn còn dấp đất và một vài quả mâm xôi đỏ chót. Chúng thuần thục như những người thợ lành nghề, lấy một cây gì đó thật cứng cáp rồi sau đó xiên vào ngô, vào khoai, và nướng. Mùi thơm của ngô, khoai nướng bốc lên hòa quyện cùng những cơn gió lành lạnh đủ để giữ chân con người ta lại, khiến ta ấm lòng như tình cảm của những con người Tây Bắc vậy. Khi những bắp ngô đã ngả về chín, những củ khoai đã bắt đầu bở, lũ trẻ đưa lên miệng và thưởng thức một cách ngon lành, trên môi là nụ cười mãn nguyện hơn bất cứ thứ nào trên đời.

Giống như mùa hoa ban nở giữa lòng Hà Nội, nụ cười của những đứa trẻ chính là bông hoa nở rực rỡ giữa một sa mạc cằn cỗi, là liều thuốc an thần tốt nhất giúp ta xua tan đi mệt nhọc, thoát ra khỏi guồng quay của cuộc sống. Nhìn những nụ cười ấy, cảm thấy thật thanh thản. Nó khiến ta muốn sống chậm lại, muốn lấy ngay chiếc máy ảnh hay điện thoại của mình để ghi lại khoảnh khắc tuyệt diệu ấy.Tất cả, đúng như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường vậy!
Những đứa trẻ vùng cao chẳng biết đến Facebook, Zalo là gì cả, đối với chúng, tuổi thơ là bạn với những chú trâu, với ngọn cỏ, với vùng ruộng bậc thang cao đến cả ngàn mét. Chúng rất hiếu khách, sẵn sàng chia sẻ cho khách du lịch một chút gì đó, đơn giản như miếng thịt sấy còn ăn dở, quả dâu da vừa mới vặt hay mời chơi thử súng cao su do chúng tự chế,… Chẳng có tính toán, mục đích, lý do gì cả, những đứa trẻ ấy luôn khiến người khác có một rung động khác thường, là một sự yêu thương, quý mến và cả trân trọng từ trong tâm. Chúng chẳng có lễ giáo, phép tắc, cũng chẳng quan tâm cuộc sống rồi sẽ đi về đâu. Những đứa trẻ ấy chỉ biết rằng hôm nay là một ngày vui, hạnh phúc vì lượm lặt được một chút gì đó, hay vui chỉ vì có đủ cơm no, áo ấm và ngôi nhà đơn sơ.
Bây giờ, tôi đã hiểu hạnh phúc của mình là gì rồi. Mỗi khi đến với vùng Tây Bắc, hãy dành một chút thời gian để thưởng thức hương vị cuộc sống nơi đây, ngắm nhìn những đứa trẻ vùng cao dắt tay nhau đi trên những con đường không có điểm kết thúc, ngắm nhìn nụ cười vô ưu vô lo của chúng, bạn sẽ cảm thấy thật tuyệt. Mùa đông sắp đến thật rồi, cái lạnh cũng sẽ khắc nghiệt hơn khi đến với vùng cao. Chắc là chúng quen rồi, hoặc vì lý do nào khác nữa. Tôi tin rằng, dù có khó khăn đến đâu, những đứa trẻ vùng cao vẫn sẽ nở nụ cười tươi mát như ánh nắng, xóa tan đi cái lạnh lẽo, tối tăm mà cuộc sống nơi Tây Bắc vẫn còn hiện hữu.
© Ngô Thùy Dương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.







