Những chiếc xe đạp xinh xinh trong ngõ vắng
2021-01-19 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Có lần bé đang tập xe nên tông thẳng chiếc xe vào em, em không sao nhưng chiếc váy bị bẩn, vậy là em nhăn mặt dù bé đã xin lỗi rất dễ thương, sau đó em thấy ân hận, thấy người đáng giận đáng ghét là mình.
***
Cái ngõ vắng đã thân quen với em gần hai mươi năm rồi, từ ngày đầu tiên chạy xe đến, tham quan, đi khắp từ trước ra sau rồi quyết định an cư luôn. Ngày ấy, những ngôi nhà còn lạ lẫm, những người hàng xóm còn lạ lẫm, có chút khó chịu khi em hỏi thăm những việc cần hỏi, họ khó chịu cũng có lý do, sau này khi thân quen rồi, họ biết em sẽ về ở luôn mới cởi mở giải thích, họ nói vì rất nhiều người cứ hỏi giống những điều em đã hỏi họ, hỏi xong đi luôn không quay lại nên họ nghĩ em cũng vậy, họ trả lời hoài cùng một vấn đề nên rất bực bội.
Em gọi là ngõ vắng nhưng thật ra những ngôi nhà cứ san sát nhau, ngõ khá rộng, xe lớn có thể chạy vào vô tư, có một lối đi sát bên nhà em nữa. Đa số mọi người ở đây đều là cán bộ nhân viên nhà nước, có một vài cô chú anh chị lớn tuổi đã nghỉ hưu lúc em về định cư nên gần như suốt ngày cả con ngõ im lìm, mọi người chỉ chào hỏi nhau lịch sự và nói đôi ba câu xã giao chứ không thân thiết. Em cũng vậy, gần hai mươi năm rồi mà em không hề biết tên một số anh chị, chỉ vừa mới biết đây thôi, ngày nào cũng gật đầu chào và cười chứ chẳng biết tên gì, nghĩ cũng lạ mà cũng hay hay. Chỉ biết là hàng xóm, là ở chung ngõ là được rồi.
Phía cuối con ngõ còn có hai đường hẻm nhỏ nữa và có nhiều nhà trong đó, em chỉ biết vậy chứ không hề thân, nhưng họ và em vẫn chào nhau mỗi ngày.

Từ lúc không đi làm nữa dường như em có nhiều thời gian để nhìn ngắm, quan sát con ngõ và biết thêm nhiều điều về mọi người xung quanh, vì gần như mỗi buổi chiều, mỗi tối em đều đi bộ trong ngõ, vừa đi thể dục vừa hít thở khí trời và tận hưởng thiên nhiên. Rất thoải mái rất khỏe người, em mê đi bộ lắm.
Và cũng nhờ những lần thể dục đó, em có thêm những người bạn.
Những người bạn tí hon vô cùng đáng yêu và dễ mến. Mấy nhóc thấy em là đều tíu tít chào liên hồi, còn tự giới thiệu tên, nói chuyện với em rất ư là người lớn, chỉ là em thì luôn đi bộ, còn mấy nhóc thì đạp xe, có nhóc còn đang trong quá trình tập chưa đi thạo nên hay bị ngã, em cứ phải nhắc sợ nhóc ngã đau, cứ vậy em cứ đi cạnh chiếc xe đạp và nhóc, hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện.
Em thân nhất với hai bé gái đang học lớp 2, là Saphia và Liza, đó là tên thân mật ở nhà, còn ở trường thì hai bé có cùng tên nhau, là do hai bé tự giới thiệu nên em biết. Hai bé gặp em là cứ liến thoắng, có hôm còn thắc mắc sao hôm nay cô đi bộ trễ quá, rồi có lúc em đang lau nhà ở trên lầu thì hai bé gọi ơi ới, cô ơi cô ơi, có hôm con bé Liza đứng trên lan can nhà nhìn xuống em đưới đường mà cứ nói chuyện hồn nhiên, cô ơi hôm nay con không đạp xe được, con sắp đi chơi với ba mẹ.
Em thân với bé nhất, vậy mà lúc đầu em đã bực bội vì có lần bé đang tập xe nên tông thẳng chiếc xe vào em, em không sao nhưng chiếc váy bị bẩn, vậy là em nhăn mặt dù bé đã xin lỗi rất dễ thương, sau đó em thấy ân hận, thấy người đáng giận đáng ghét là mình.
Con bé đáng yêu và rất nhanh miệng, chiều nào mẹ chở đi học về, đang ngồi trên xe mà đã nói rất to, con chào cô, rồi hay kể chuyện này chuyện kia khi hai cô cháu đi với nhau, còn hỏi em sao con thấy cô chỉ có một mình, không thấy nội ngoại gì hết, cực kỳ dễ thương luôn. Em chỉ cười.
Được nói chuyện với mấy bé em như thấy mình được sống lại với tuổi thơ ngày nào, nhất là những chiếc xe đạp bé bé xinh xinh màu hồng màu xanh luôn làm cả con ngõ rộn ràng, vang vang tiếng nói cười của mấy nhóc, như bầy chim sẻ nhỏ đánh thức cả con ngõ vốn im ắng cả ngày. Có lúc em đứng trên lầu nhìn xuống, nghe mấy nhóc lao xao mà thấy lây luôn những niềm vui trẻ thơ đó, rồi thấy lòng cứ lâng lâng dạt dào một cảm xúc không tả được.
Em đã quá quen rồi nên chiều nào không gặp mấy nhóc là thấy buồn, thấy như thiếu thiếu cái gì đó, vẫn cứ vừa đi vừa ngóng, thích được nghe tiếng gọi cô ơi hay lời chào trong trẻo của Liza, hoặc thắt lại dây áo cho bé Saphia, con bé mặc váy đồng phục của trường nhưng rất hay bị tuột dây nơ. Có lúc còn hồi hộp xem mấy nhóc chơi các trò chơi trốn tìm, đánh cầu hay nhảy dây, còn nhắc cho mấy nhóc nữa.
.jpg)
Ôi những chiếc xe đạp, những trò chơi của mấy nhóc sao cứ làm em nhớ em của ngày xưa, dù lúc đó xe đạp không xinh như bây giờ, không đẹp như bây giờ nhưng đã luôn song hành cùng em lớn lên bên gia đình, bên bạn bè, bên thầy cô sách vở.
Thật là kỳ lạ, lúc nhỏ thì cứ mong mau mau lớn lên, mau được làm người lớn, khi lớn lên rồi lại mong được bé lại, được sống hoài bên ba mẹ yêu thương, nhất là những lúc đường xa làm em mệt mỏi, những vấp ngã làm em chùn bước, những cạm bẫy làm em phải căng đầu, và lòng người đen tối làm em phải mở to mắt mà soi.
Nhưng rồi cũng chính những điều đó giúp em hiểu ra điều giản đơn này, cuộc sống là của mình, được nếm trải sẽ được bình thản, có ngã xuống sẽ có đứng lên, đêm tối luôn lùi xa khi ánh bình minh đến.
Đó là quy luật, cũng là điều tự nhiên của cuộc đời, có biết chấp nhận hay không thì sẽ vẫn vậy, giống như những vòng quay của chiếc xe đạp xinh xinh ngoài kia, vẫn quay đều những vòng liên tục trên đôi chân của mấy nhóc, cứ đạp tới, nhìn thẳng, bên trái, bên phải rồi cuối cùng vẫn tiến về phía trước.
Một ngõ vắng xôn xao
Nằm trong lòng phố lớn
Một tiếng nói yêu thương
Cho lòng thêm tơ vương
Một đám lá thu bay
Rắc vương đầy ngõ vắng
Một chùm hoa trưa nắng
Xôn xao cả lòng tôi
© Hải Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.




