Những bạn trẻ à, đừng quên đi nguồn cội
2021-05-27 01:28
Tác giả:
Tuyết Trần Thị
blogradio.vn - Những bạn trẻ à, đừng quên đi nguồn cội. Em hãy trở nên tỏa sáng để tổ quốc này mãi xanh tươi. Để đất nước mình chèo chống ra biển khơi. Em ơi, hãy nhớ một điều “hòa nhập chứ không hòa tan”, và vì “Tổ quốc chưa phải là của ta chỉ vì ta sinh ra ở đó, Tổ quốc chỉ là của ta khi ta biết bảo vệ nó”.
***
Từ đằng xa, dưới chân, nồi đất thân thương con đã hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại hồi tưởng hết những nét mặt, dáng dấp bình dị của thôn làng. Con nhớ rặng tre già cót két uốn mình theo chiều gió, khẽ nở nụ cười phúc hậu chào đón những đứa con xa nhà.
Con nhớ con đường đất đỏ của xóm mình, nơi bì bõm lặn lội của lũ trẻ tắm mưa, con nhớ chiếc ao làng mỗi độ lũ về, khuôn mặt ông bỗng đen sạm giận dữ. Con nhớ mái ngói hiên nhà của thôn mình, cứ mỗi chiều về lại nghi ngút khói ông tiên. Con nhớ từng đàn trâu thung thăng gặm cỏ thảnh thơi bên chiếc diều giấy tự làm của bọn trẻ.
Khung cảnh yên bình ấy, bấy lâu nay con vẫn tự hào, vẫn ấp ủ một nỗi niềm trào dâng mãnh liệt. Con từng đau đáu một nỗi niềm sợ hãi, rằng quê mình sẽ lởm chởm những mái nhà cao tầng, con đường đất đỏ hóa bê tông cốt thép, lũy tre già lặng lẽ rời đi.
Con từng hoảng hốt sợ quê mình mình kín cổng cao tường. Thế nhưng lớn lên con mới thấy quê hương mình không thể mãi trẻ thơ, mãi đứng mình giữa dòng đời vội vã, cố nép mình trong cơn sóng đổi mới. Quê hương mình phải tiến lên hội nhập, để đất nước mình xứng danh con rồng cháu tiên.
Lần này trở về con đường đất đỏ con không còn thấy nữa, rặng tre già đã chỉ còn trong ký ức mộng tưởng, những căn nhà lụp xụp đã thay màu áo mới, khuôn mặt những trẻ thơ đã không còn lem luốc như xưa, chiếc áo em mặc đã không còn chắp vá nhiều bề, cuốn sách em học đã tinh tươm, đẹp đẽ.
Con mừng vì quê nhà đổi mới, con hạnh phúc khi thấy nhà nhà đều ấm no hạnh phúc. Đất nước mình thật anh hùng bền bỉ, kiên vững và phi thường. Sau những đau thương và mất mát tổ quốc ta đã từng bước chữa lành, thế nhưng con vẫn không thể nguôi lòng vì một nỗi đổi thay rõ rệt. Bước chân ra cái ao làng chật hẹp, bao chàng trai, cô gái đã quên mất lối về. Em lớn lên nhờ sữa mẹ ngọt bùi và dòng sữa mát lành từ hạt gạo, em từng đắm chìm trong hơi thở của khói nhà thế nhưng giờ em hóa mình kiêu sang, em bảo mẹ đôi chân lấm bùn, em than thở nhà mình bề bộn, cơm canh nhạt nhẽo và tiết trời thật khó chiều.
Những bạn trẻ à, trước khi em cằn nhằn than vãn cha mẹ mình, em hãy tự mình xếp lại cái chăn chiếc chiếu, hãy tự mình làm lấy mọi chuyện cá nhân. Em đã thật may mắn vì là một công dân có tổ quốc. Em phải nhìn theo hướng tích cực rằng đất nước lớn lên nhờ bàn tay của mỗi công dân. Thế hệ cha anh vì ta mà tần tảo sớm hôm, hy sinh cơ hội được học tập tiến tới, để dành phần cho tuổi trẻ, em trưởng thành có kiến thức, có trí tuệ, em phải lấy đó làm đất nước vẻ vang.
Những bạn trẻ à, đừng quên đi nguồn cội. Em hãy trở nên tỏa sáng để tổ quốc này mãi xanh tươi. Để đất nước mình chèo chống ra biển khơi. Em ơi, hãy nhớ một điều “hòa nhập chứ không hòa tan”, và vì “Tổ quốc chưa phải là của ta chỉ vì ta sinh ra ở đó, Tổ quốc chỉ là của ta khi ta biết bảo vệ nó”.
© Tuyết Trần Thị - blogradio.vn
Xem thêm: Đi bao xa là đủ để tìm thấy an yên?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.