Những bài học về tuổi trẻ trong 'Twenty Five Twenty One'
2022-05-24 01:20
Tác giả:
Gia Nghi
blogradio.vn - Thoạt nhìn Twenty Five Twenty One là một bộ phim về thanh xuân, tuổi học trò tươi đẹp nhưng mỗi tập phim là những bài học về sai lầm của tuổi trẻ và cách ta đứng lên từ thất bại để trưởng thành.
***
“Mọi người dường như đang mất đi thứ gì đó. Nhưng đó là việc của người lớn, không liên quan đến mình. Vì mình chỉ mới 18 tuổi, còn quá trẻ để đánh mất một thứ gì đó. Những thứ mình đang có không thể mất được chẳng hạn như ước mơ và khát khao…”
- Na Hee Do
.jpg)
Thoạt nhìn Twenty Five Twenty One là một bộ phim về thanh xuân, tuổi học trò tươi đẹp nhưng mỗi tập phim là những bài học về sai lầm của tuổi trẻ và cách ta đứng lên từ thất bại để trưởng thành.
Twenty Five Twenty One sở hữu dàn diễn viên không quá được kỳ vọng nhưng sau khi công chiếu, bộ phim đã được đón nhận rất nồng nhiệt từ khán giả Hàn Quốc lẫn quốc tế. Không có những nhân vật phản diện, không có những chi tiết giật gân, Twenty Five Twenty One thu hút khán giả bằng những câu chuyện đời sống giản đơn và những bài học ý nghĩa.
Twenty Five Twenty One lấy bối cảnh những năm cuối thế kỷ 20 (1998,1999) khi ấy Hàn Quốc đang bị khủng hoảng về kinh tế bởi cuộc nợ công IMF. Rất nhiều gia đình trong đó có gia đình của Back Yi Jin (Nam Joo Hyuk) bị phá sản. Từ một cậu công tử giàu có, điển trai Yi Jin lại trở thành một cậu thanh niên thất nghiệp, không học vị và phải chạy đôn đáo đi kiếm tiền.
Yi Jin vì thể cũng trở nên ít nói, ít cười và đánh mất chính mình. Nhưng rồi cuộc đời đưa anh gặp Na Hee Do, một cô gái đã cho anh động lực để vượt qua những ngày tháng đen tối ấy. Những năm tháng 20 ấy của Yi Jin sẽ không có gì đáng nói nếu không có những biến cố ấy. Chính sự sụp đổ về kinh tế của gia đình, Yi Jin học cách trưởng thành hơn và có đủ dũng khí để bước tiếp. Cậu công tử ngày ấy dần trở thành bờ vai để cả gia đình dựa vào, là người đàn anh đáng ngưỡng mộ của cả Hee Do, Yu Rim, Ji Woong và Seung Wan.
Na Hee Do (Kim Tae Ri) là một cô gái lạc quan, yêu đời và có ước mơ lớn nhất là trở thành đối thủ của Ko Yu Rim (Bona), kiếm thủ đoạt huy chương vàng thế giới. Dù bị mẹ ngăn cấm và nhận nhiều lời chê bai từ những người xung quanh, Hee Do vẫn kiên trì theo đuổi ước mơ của mình. Cô chuyển trường để được vào đội tuyển có Yu Rim, xin được tập thêm ngoài giờ hằng ngày. Ấy thế đến khi Hee Do giành chiến thắng, thay vì nhận những lời tán thưởng cho những cố gắng của bản thân, thì cô bé còn chưa tốt nghiệp cấp 3 ấy lại phải nhận những lời chỉ trích của người dân Hàn Quốc vì cướp tấm huy chương vàng của kiếm thủ họ yêu thích.
.jpg)
Trong khoảng thời gian đấy, Hee Do nhận những lời khó nghe từ cánh báo chí và cả chính mẹ của mình, một phát thanh viên nổi tiếng. Tuy vậy Na Hee Do dù có bị chỉ trích đi chăng nữa cô cũng không từ bỏ đấu kiếm bởi đó là đam mê và là ước mơ của cô, một ước mơ được hình thành từ người cha quá cố của mình. Để rồi từ những lời chỉ trích và vấp ngã ấy lại trở thành nguồn động lực để Hee Do chinh phục những đỉnh cao khác.
Lớp trưởng Seung Wan là một người đúng chuẩn “con nhà người ta”, học giỏi nhất trường, nhiệt tình với các bạn trong lớp. Không những thế, Seung Wan còn là cô bé có cá tính mạnh và dám sống thật nhất trong hội F4. Sau khi chứng kiến cậu bạn Ji Woong bị thầy giáo đánh đến chảy máu, cô bé đã đứng lên bảo vệ cho cậu bạn thanh mai trúc mã của mình. Nhưng sự vô ý thức của người thầy giáo và sự vô tình của cả ngành giáo dục khi làm ngơ chuyện bạo lực học đường, cho đó là chuyện thường tình khiến Seung Wan bất mãn và đưa một quyết định hết sức táo bạo.
Mẹ của Seung Wan tâm sự với Seung Wan đừng quá cứng rắn vì sống phải biết cương biết nhu. Nhưng biết làm sao được khi Seung Wan còn quá trẻ để biết yếu mềm, cô bé thẳng thắn với suy nghĩ của chính bản thân mình. Dù có nghỉ học, Seung Wan cũng sẽ làm lại vì cô bé đã từng thất bại và đã tự biết cách đứng lên rồi.
Ko Yu Rim có thể nói là nhân vật mình yêu thích nhất phim, không chỉ vì tài năng và xinh mà còn vì câu chuyện của Yu Rim. Khác với gia cảnh giàu có của Hee Do, Yu Rim sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, đối với cô đấu kiếm không chỉ vì niềm đam mê mà còn là chuyện cơm áo gạo tiền. Bố mẹ của Yu Rim yêu thương và luôn mong muốn trao cho cô bé cuộc sống ấm no, đủ đầy và vô tư nhưng biết làm sao khi cô con gái nhỏ của họ lại là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết nghĩ cho gia đình.
Là một tay kiếm giành huy chương vàng, Yu Rim đã phải chịu rất nhiều áp lực từ Hiệp hội, huấn luyện viên cho tới chính bản thân mình. Khi thất bại trước Hee Do tại Á vận năm 1999, Yu Rim phản pháo lại trọng tài bởi vì cô sợ nếu mình không giành huy chương vàng thì gia đình sẽ bị mất tiền trợ cấp, số tiền mà gia đình cô sống dựa vào. Rồi đến khi lớn thêm một chút, Yu Rim vì muốn kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ đã quyết định nhập quốc tịch Nga để kiếm tiền nhiều hơn.

Dù có bị cả nước quay lưng chửi bới, cô vẫn không quan tâm, bởi vì lúc này cô bé ấy phải bảo vệ gia đình của mình vì chuyện đó quan trọng hơn hết thảy. Khoảng khắc Hee Do và Yu Rim đứng hai phía đường piste, đại diện cho hai đất nước khác nhau khiến người xem cảm thấy đau lòng. Hai cô bé nữ sinh hồn nhiên ngày nào giờ phải trưởng thành và phải sống vì những mục đích lớn lao hơn.
Sự trưởng thành là điều ai cũng muốn bản thân mình vượt qua. Tuy nhiên quá trình trưởng thành đấy lại đòi hỏi ta đánh đổi bằng rất nhiều “vết sẹo”. Những “vết sẹo” đấy khiến ta đau đớn nhưng cũng lại khiến biết cách tự chữa lành và đứng lên. Không có những biến cố ấy, Yi Jin cũng sẽ mãi là cậu ấm trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Không có những lời chỉ trích ấy, Hee Do cũng sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Không có việc nghỉ học đấy, Seung Wan cũng sẽ chẳng bao giờ nếm mùi thất bại. Không có những khó khăn ấy, sẽ không có một Ko Yu Rim vững vàng trước mọi đầu sóng lớn. Tuổi trẻ nhất định phải có những sai lầm và thất bại để ta biết thế nào là gục ngã và để ta biết cách đứng dậy và làm lại. "Ta không phải vỡ vụn mà chỉ là đang trong quá trình trưởng thành mà thôi…"
© Gia Nghi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio: Anh yêu em, bạn thân à! | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.









