Phát thanh xúc cảm của bạn !

Như đã hứa, mình đã về bên cậu rồi đây

2023-02-15 01:20

Tác giả: mèo mốc


blogradio.vn - Nhìn thấy cậu ấy, tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, sau bao nhiêu năm xa cách tình cảm của tôi đối với cậu ấy vẫn vậy. Cậu ấy ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười “như đã hứa, mình về rồi đây”.

***

Trời ngả chiều, ánh nắng màu đỏ nhạt trải nhiều xuống mặt đất. Tôi đang sắp xếp đồ đạc trong căn nhà mới chuyển đến để tiện cho công việc. Là sếp của một công ty thiết kế nên tính cách của tôi rất chu toàn và đòi hỏi phải có tính thẩm mĩ cao. Khi mà mọi việc đã đâu vào đấy thì có một chiếc hộp màu nâu cũ kỹ bụi bặm không biết từ đâu lọt vào mắt tôi. Tôi tò mò mở nó ra, bên trong là những đồ đạc được xếp ngay ngắn chồng lên nhau. 

Chiếc váy mà con búp bê này đang mặc là thiết kế đầu tay của tôi khi còn học lớp 7, tôi còn nhớ như in lúc đó tôi chạy khắp nhà khoe khoang với mọi người. Nghĩ lại lúc đó mình trẻ con thật. Còn có con gấu bông mà tôi đã nằng nặc đòi mẹ mua cho bằng được, chiếc móc khóa hình đầu lâu mà anh trai tôi tặng vào dịp sinh nhật 15 tuổi. Và... quyển sách từ vựng tiếng Anh này. Tôi đã tìm nó mãi thì ra nó ở trong này. Nhìn thấy quyển sách này bóng dáng của một chàng trai lại hiện lên trong ký ức của tôi.       

Bỗng nghĩ về một thời quá khứ đã qua.

 - Ê mày, tao... 

Huy cứ ấp úng mãi. 

- Có chuyện gì nói nhanh lên để tao còn đi chợ cho mẹ tao. 

Sau một hồi ngập ngừng rồi Huy cũng nói “thôi bỏ đi”.

Tôi cũng chẳng mấy làm lạ vì dạo gần đây nó cứ kỳ lạ như thế. Tôi nhanh chân bước đi về phía trước, đi về phía chợ cách đó không xa.

- Ngọc, chờ tao đi với.

Huy hét lớn rồi chạy về phía tôi, câụ ấy mặt đỏ ửng do nắng gắt, mồ hôi chảy từng giọt trên áo. Nó thở hổn hển rồi nói “đi gì mà nhanh thế?”.

- Về sớm không mẹ la, nếu mày đi chung thì giúp tao cầm đồ đi. 

- Một que kem nhé. 

- Mơ đi.

Tôi quay đầu bước đi.

Sau khi mua đồ xong chúng tôi cùng đi trên một con đường. Mặt trời nắng gắt như đang thiêu đốt làn da trẻ này. 

- Nhanh lên, sao mày đi chậm hơn rùa thế. 

- Vứt hết đồ cho tao còn không phụ cầm giúp tao mà còn giục. 

Nhìn bộ dạng làu bàu, hai tay là túi to túi nhỏ của nó làm tôi bất giác bật cười. 

- Rồi rồi, nhanh lên.

Nhà hai chúng tôi chỉ cách một bức tường, nhà nó giàu nhưng bố mẹ nó thường xuyên đi công tác xa nên nó cũng hay sang nhà tôi ăn cơm.

- Ê, tao có túi bắp rang bơ này tí mày sang nhà tao xem phim ma đi. 

-Tôi lườm nó một cái: Mày biết tao sợ ma mà. 

- Nó cười khúc khích rồi nói.

- Đi ăn cơm thôi.

Bữa tối giản dị ấm áp, cậu ấy như một thành viên trong gia đình của tôi. Mọi người trong nhà tôi đều rất yêu quý cậu ấy. Cái miệng lảnh lót ngọt hơn kẹo thì sao mà không thích cho được. 

em_35

Kì nghỉ hè kết thúc, tôi phải quay lại trường học, Tôi và cậu ấy đều học trường cấp 3 chuyên, trường ở xa nên chúng tôi phải thuê trọ. Cậu ấy ở phòng đối diện tôi nên ngày nào cậu ấy cũng đợi tôi đi học. Chúng tôi quen nhau hồi năm lớp 10, nhanh thật giờ đã là cuối cấp 3 rồi. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chúng tôi bất giác trở thành một đôi bạn thân. Thi vào đại học thiết kế là ước mơ của tôi hồi nhỏ. Nên khi quay lại trọ tôi đã cắm đầu vào học ngày học đêm, rồi đi học thêm nữa. Việc gặp mặt cậu ấy đã không còn thường xuyên như trước nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi. 

Việc học vốn đang tiến triển rất tốt nhưng có một môn học lại khiến tôi vò đầu bứt tai đó là môn tiếng Anh. 

Hình như tôi đã quên điều gì đó, chả phải bên cạnh tôi luôn có một thiên tài tiếng anh hay sao. Huy đã từng là thủ khoa vào 10 môn tiếng Anh, tuy bình thường cậu ấy nghịch ngợm nhưng đầu óc lại rất nhạy bén, đi thi các cuộc thi về tiếng Anh luôn đoạt giải cao. 

- Huy ơi! Mày kèm tao môn tiếng Anh đi, không có tao trượt đại học mất.

Tôi nhẹ giọng nhờ vả 

- Sao nay nói chuyện khách sáo thế? Thế để bổn thiếu gia đây làm người tốt vậy, hai gói bim bim nhé. 

- Được rồi, nếu điểm thi của tao có tiến bộ thì tao mua cho mày. 

Thế rồi buổi sáng chúng tôi cùng nhau đi học ở trường, tối lại học bài cùng nhau, câụ ấy dạy rất nghiêm túc, mà...nhìn kỹ thì cũng thấy đẹp trai đấy. 

Trong khoảng thời gian mệt mỏi ôn thi, cậu ấy vừa là thầy vừa là người thân duy nhất của tôi ở đây. Trong lòng tôi hiểu rõ, bản thân mình đã không coi cậu ấy là bạn nữa rồi. 

Kì thi đại học trôi qua suôn sẻ, tôi nhận được email trúng tuyển vào trường Đại học như mong đợi. Tôi hớn hở chạy sang nhà cậu ấy, khi mở cửa ra thì thấy cậu ấy đang thu xếp đồ đạc vào chiếc vali lớn, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, đó chẳng phải là mẹ của cậu ấy sao. 

- Cháu chào cô ạ 

- Ừ, Ngọc hả cháu? Vào đây ngồi nói chuyện với Huy đi, không có mai Huy nó lên máy bay rồi.

Nói xong mẹ Huy bước ra ngoài để lại tôi và cậu ấy ở trong phòng. 

yeu_8

Tim tôi như bị hẫng một nhịp, lòng tôi là một mớ hỗn độn, tâm trạng rối bời không biết nói như thế nào. 

Huy lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

- Sao đứng đấy mãi thế lại đây ngồi đi. 

Tôi ra ngồi cạnh Huy chần chừ hỏi: ông sắp phải đi đâu à? 

- Ừ, tôi phải theo mẹ sang Mỹ, tôi cũng định nói cho bà biết từ hồi nghỉ hè rồi cơ nhưng sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của bà nên tôi cứ chần chừ mãi không nói. 

- Ờm, thế... còn việc học của ông thì sao? 

- Mẹ tôi nói sang đấy sẽ đi theo bố tôi học tập để còn kế thừa công ty. 

- Ừm, làm cho tốt nha. 

- Bà không cần phải lo đâu, tôi sẽ trở về mà. 

- Ai.. ai lo cho ông chứ.

Nói xong tôi chạy thẳng về nhà, nằm trên giường, nước mắt không kìm được mà trào ra. Khi ổn định lại cảm xúc thì hai khóe mắt đã đỏ hoe, tôi bước chậm rãi ra ngoài, cứ đi mãi, đi mãi thì tôi đã đến bãi biển cách đó không xa. 

Tôi ngồi trầm tư mãi cho đến khi nhận ra thì trời đã tối, gió biển thổi lạnh lẽo, Tôi định đứng dậy đi về thì Huy chạy tới “biết ngay là bà ở đây mà”.

Chúng tôi ngồi xuống, nói với nhau hết chuyện này đến chuyện kia. Nói vì cái thời mà tôi rủ nó đi trộm ổi rồi bị chủ nhà bắt xong hai đứa chạy té khói. Rồi còn cái lúc mà sinh nhật nó, tôi mua tặng nó chiếc bánh sinh nhật, nó ăn ngấu nghiến chiếc bánh đến mắc nghẹn. Đó đều là kỷ niệm đẹp của hai chúng tôi, tôi bỗng ngập ngừng một lúc, lời đã đến cuống họng nhưng lại không thốt ra được từ nào. Để không phải hối hận tôi mới nhỏ nhẹ thốt lên ba chữ “tao thích mày”.

Cậu ấy quay ra với vẻ mặt ngơ ngác.

- Mày nói gì vậy? tiếng sóng biển to quá. 

Vẻ mặt tôi có chút thất vọng nhưng cũng không nói nhiều thêm gì "Đi về thôi, muộn quá rồi".

em_-9

Ngày hôm sau tôi ra sân bay tiễn cậu ấy. Mặc dù rất buồn nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cười để chào tạm biệt lần mà không biết bao giờ mới gặp lại. Cậu ấy đưa tôi một cuốn sách "từ vựng tiếng Anh" rồi ra vẻ ta đây nói: không có tao thì vẫn phải học hành chăm chỉ đấy. 

Xong rồi cậu ấy mỉm cười: phải chờ tao đấy. Rồi cậu ấy từ từ bước lên máy bay. 

Máy bay cất cánh, tạm biệt thanh xuân của tôi.

Nghĩ lại thì mọi thứ như ngày hôm qua ấy, từ những người lạ mặt mới quen biết, rồi trở thành bạn thân, giờ đây tôi lại là người yêu đơn phương. Tôi cười thở dài. Một cô gái 27 tuổi thành đạt lại cô đơn chờ đợi chỉ vì một câu nói" chờ tao nhé" .

Tôi lật mở từng trang sách, khi đến trang cuối cùng thì thấy có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn hiện lên “tao cũng thích mày". Tôi bỗng oà khóc lên như một đứa trẻ, không biết khóc vì sự vui mừng hay khóc khi nói ra tình cảm của bản thân quá muộn màng.

Mọi thứ lại trở về theo đúng quỹ đạo của nó. Hôm nay tôi có một buổi gặp mặt quan trọng với đối tác của công ty nước ngoài. Khi mà có người bước vào, một chàng trai diện một bộ trang phục lịch lãm, gương mặt quen thuộc đó, đó chả phải là Huy hay sao.

Nhìn thấy cậu ấy, tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, sau bao nhiêu năm xa cách tình cảm của tôi đối với cậu ấy vẫn vậy. Cậu ấy ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười “như đã hứa, mình về rồi đây”.

© mèo mốc - blogradio.vn                  

Xem thêm: Gặp gỡ là định mệnh tan hợp là tùy duyên l Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top