Nhiệt huyết của tuổi trẻ ấy đâu mất rồi?
2017-05-30 01:35
Tác giả:
Số là một ngày chủ nhật, đang ngồi trong quán cafe chờ chồng đi họp, con gái ngủ ngoan trong lòng như con Kangaru con. Ngồi chờ đợi và lắng nghe câu chuyện của những bạn trẻ bàn bên cạnh: à, các bạn có bạn là sinh viên sắp ra trường, có bạn đang thực tập và có bạn mới nhận việc đi làm được vài tuần. Các bạn nói về chuyện kinh tế, thị trường làm việc, ngành nghề đều rất rành… Nội dung là xoay quanh…
Nào là ước gì mình có tiền tỉ, gởi ngân hàng hàng tháng nhận lãi là đủ xài, khỏi đi làm… giống ước mơ hồi còn nhỏ có “mưa kẹo” của mình đây mà… Bon chen nhiều, lâu lâu mệt mỏi quá thì những “ảo tưởng vô thức” đó cũng xẹt qua trong đầu chị, nhưng khi nó hiện lên thì tự dập tắt nó liền vì “muốn ăn phải lăn vào bếp” đúng trong mọi thời đại luôn. Rồi nào bàn về thời gian, đứa nào cũng bận, đứa nào cũng “không có thời gian”, lúc học thì “không có thời gian đi làm thêm”, đi làm rồi thì còn bận hơn, “không có thời gian đi chơi, không có thời gian đi học thêm, không có thời gian tập thể dục”…. “Không có thời gian” là câu trả lời thông minh nhất, là lý do của mọi lý do.

“Nào là thởi buổi này thất nghiệp đầy ra đó, học xong ra không xin việc được mày ạ..”, rồi những mơ ước về một công việc ổn định, đến tháng nhận lương... Thật biết thế nhưng nghe vậy cũng hơi chùn lòng, tiêng tiếc, tiếc cái “nhiệt huyết tuổi trẻ” của mấy đứa đâu mất rồi. Không phải ra rời thực tế đâu nhưng mới ra trường thôi, có bao nhiêu ước mơ, hoài bão, ấp ủ, phải tung hoành ngang dọc chứ, phải xông pha trận mạc chứ… chưa xin việc bao giờ, chưa phỏng vấn bao giờ thì sao biết không được, mà có trượt công ty này thì nộp tiếp công ty khác. Cứ lì đến cuối thì chắc cũng có nơi nhận, mà không nhận thì cũng chẳng sao, qua bấy nhiêu vòng phỏng vấn, rút bấy nhiêu kinh nghiệm, hiểu rõ ta và địch, trăm trận trăm thắng, có khi mở luôn công ty luôn chứ đi làm công ăn lương nữa. Tự thấy mình viển vông, quá khích rồi, mà viển vông thiệt, nhưng nếu nghe các bạn có những suy nghĩ ấy thì mình còn vui hơn…
Đương nhiên có thể chỉ là thiểu số thôi, chỉ có vài bạn suy nghĩ vậy thôi. Bởi vì tuổi trẻ chẳng quay trở lại lần nữa cho ta lựa chọn hay hối tiếc, thế nên hãy cứ tích cực và sống với đam mê của mình đi nhé các bạn trẻ.
© Trâm Lê – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?