Nhặt lá trong vườn
2015-07-23 01:00
Tác giả:
Nguyễn Thị Minh Ngân
Mùa mới lại về, cây cối đâm chồi nảy lộc, những chiếc lá già khô rời cành như quy luật của tạo hóa. Những ngày cuối năm, lá trong vườn rụng nhiều, mỗi sáng thức giấc nghe tiếng chim líu lo chuyền cành, mẹ nhắc con ra quét lá khô dọn vườn. Mỗi gốc cây, mỗi tán lá đều làm con nhớ đến hình dáng ngoại, xuân này về thì ngoại đã xa con và mẹ 5 năm rồi.
Ngày ngoại còn bên đời con, mỗi sáng sớm khi con còn ngái ngủ dáng ngoại đã lom khom sau vườn quét lá, ngoại chăm từng gốc cây đợi mùa ra bông kết trái. Mùa đông năm ấy, ngoại bị tai biến, và ngoại nằm liệt giường. Đó là mùa đông lòng con cảm nhận được nỗi buốt giá hắt hiu. Con và mẹ khóc hết nước mắt, ngoại không nói được, không đi lại được, lá trong vườn rụng từng lớp dày xào xạc, vườn vắng cô liêu. Mẹ đưa ngoại đi bệnh viện để chạy chữa, con ở nhà một mình và thấy như đất trời mịt mờ giông bão vây quanh đời con. Ngoại nằm đó, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn hai mẹ con mà chẳng nói nên lời, chỉ còn bàn tay trái cử động ngoại xoa đầu con, rồi ngoại khóc. Mùa đông ấy con tròn 18 tuổi, cái tuổi đánh dấu sự trưởng thành cũng là lúc con biết rằng, ngoại sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như ngày xưa. Con đau xót, con không tin sao cuộc đời lại dành cho ngoại nhiều nỗi mất mát đến thế, con tự đánh vào cơ thể con những lằn roi như để xác tín răng những gì diễn ra là sự thật. Khi lưng con rướm máu, chân con toàn vết xước, con mới tin rằng đây chẳng phải là giấc mơ. Đêm ấy con chẳng thấy đau về da thịt nữa, con chỉ biết trái tim con như vỡ ra, con gào khóc, con cầu xin ông trời và những đấng tối cao mang ngoại về với cơn, ngoại hiền từ cười nói dịu hiền.

Đã có lúc con muốn buông xuôi, trong đêm đông lạnh căm ấy, mẹ vẫn nuôi niềm hi vọng đưa ngoại đi bệnh viện, con nằm một mình, con không muốn thở nữa, con nhắm mắt mà tháy dường như cơ thể con bất động, con nghĩ mình chẳng chịu đựng được nỗi đau này thêm nữa rồi. Con mất hết niềm tin, con muốn mình chẳng nhìn thấy gì nữa, con nhắm mắt và cứ nằm im như thế, hình ảnh ngoại hiện về trong tâm trí con. Con tự nhủ mình cứ nằm im, và nhìn ngắm ngoại trong những giấc mơ và không bao giờ con muốn tỉnh lại nữa. Con nằm như thế tròn ba ngày ba đêm, khi chỉ còn thoi thóp nhịp thở, con ngỡ mình đã vươn tay chạm được vào tay ngoại, ngoại dắt con đi, ngoại cười với con và con muốn mình chạy theo ngoại mãi. Rò con thấy bàn chân con lạnh ngắt, mơ hồ, con mở mắt, trời tối om, con cún ngoại nuôi đã nằm bên giường con từ lúc nào. Có lẽ nó sợ con chạy theo giấc mơ có ngoại mãi nên nó liến đôi chân con, nó sửa gọi con dậy. Con òa khóc, con nuối tiếc vì những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Rồi con cũng vượt được những yếu đuối đó, vì con biết ngoài sẽ rất buồn nếu cháu gái ngoại yêu thương lại không vững vàng trước sóng gióc cuộc đời. Con ôn thi lại, rồi con đi học xa nhà, nhìn lá rụng giao mùa lòng con chòng chành nhớ ngoại. Gọi điện thoại về dỗ ngoại ăn cơm, dỗ ngoại uống thuốc, chỉ nghe tiếng ê a như trẻ tập nói mà con xót xa. Mẹ nói lần nào thấy con gọi điện về là ngoại ăn được nhiều, lâu lâu nhớ con ngoại chỉ vào điện thoại rồi nhìn sang mẹ như chờ đợi. Con về thăm ngoại là mẹ bón cơm ngoại lắc đầu, đợi con bón ngoại mới chịu ăn. Đôi tay ngoại, cả đời chăm con từ thuở con còn đỏ hỏn. Ba bỏ đi, hai mẹ con chỉ biết nương tựa vào ngoại. Ngoại chẳng ngại vất vả nuôi con, đến mùa bắp, đậu đôi chân ngoại lặn lội vượt đồng xa lượm mót những gì còn sót lại. Những nồi cơm trộn bắp, độn mì thơm lừng trong gian bếp nhỏ. Bàn tay ấy đã vỗ về con, yêu thương con nhưng giờ đây lại bất động, đôi chân ngoại giờ co quắp, chẳng thể bước được nữa. Con ôm đôi bàn tay ngoại mà úp mặt vào khóc rưng rưng, vỡ òa.

Ngày bé con hay bị mẹ đánh đòn, ngoại thương con ôm chầm lấy cơ thể bé bỏng, xoa dầu vào vết đau tím bầm. Cuối năm học thấy con được giấy khen ngoại vui lắm, thế nào cũng thưởng cho một bữa ăn thật ngon. Ngoại kể chuyện hồi nhỏ, ngoại là trẻ mồ côi, đi chăn trâu cho người ta chứ không được đi học, chỉ đứng ở ngoài của lớp học đánh vần thôi, vậy mà ngoại biết đọc chữ, biết làm toán nữa. Bây giờ thấy cháu gái được đi học trường lớp đàng hoàng, ngoại vui lắm. Giờ con học xa, có giấy khen cũng về khoe ngoại, ngoại cười, có gắng di di ngón tay cử động khó khăn vào tên, con trào nước mắt. Nếu ngoại còn nói được, chắc ngoại sẽ khen con, xoa đầu con và lại nấu những món ăn con thích như phần thưởng khích lệ. Giờ ngoại chỉ biết nhìn con, mỗi mấp máy như muốn nói mà chẳng thành lời.
Ngoại nằm liệt 3 năm thì ra đi, ngoại đi vào mùa mưa, đất trời như tiếc thương khóc hoài không thôi. Con và mẹ như hai chiếc bóng cô đơn bên linh cữu ngoại, hàng xóm đến viếng mà động lòng hỏi sao chỉ có hai người, ừ nhà mình ít người mà phải không ngoại, trong ngôi nhà nhỏ bao nhiêu năm chỉ có tiếng đọc bài của con, tiếng đạp máy may cành cạnh của mẹ và tiếng ngoại cười thôi. Con đưa ngoại về với đất, đoạn đường sao quá xa xôi, đoạn đường mà đã ngàn lần đôi chân ngoại in dấu, đi qua bao đồi rẫy mà ngoại đã vượt qua để nhặt nhạnh từng hạt rớt rơi nuôi con nên người, và đi qua giông bão của lòng con. Giờ ngoại rời xa, xa mãi, hai vành tang trắng ướt đẫm mưa…
Sáng nay con ra vườn, lá sau đêm gió rụng nhiều, con ngồi nhặt lá mà lòng thương ngoại biết bao. Ngoại như lá già về cội, con như chồi non thấp thoáng trên cành. Đời còn nhiều nắng mưa giông bão, nhưng con sẽ vững tin đón nhận, vì con biết bên con luôn có hình bóng ngoại chở che, vỗ về, yêu thương.
Cây trong vườn cũng đã kết trái, trái chín cành con dâng ngoại của con.
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.










