Người tôi thương lại thương người khác rồi
2023-01-09 01:30
Tác giả: Ốc Nhỏ
blogradio.vn - Nhìn anh với chị hạnh phúc bên nhau tôi vừa mừng lại vừa đau, mừng vì anh và chị có một cuộc sống vui vẻ bên nhau, còn đau là vì trái tim tôi lại co thắt liên hồi, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân khiến tôi muốn gục ngã và tìm cách trốn tránh anh thêm một lần nữa, vết thương tưởng như đã lành của tôi dường như lại trở nên đau nhứt, tôi cứ ngỡ đã quên nhưng nào có dễ đến thế. Trong tim tôi anh luôn tồn tại ở một vị trí đặc biệt.
***
Như bao học sinh khác khi lên cấp 3 tôi mang trong mình một nỗi niềm riêng, mong ước sẽ có những người bạn mới thật thân thiện và tốt tính và mơ về những câu chuyện tình thanh xuân mà biết bao nhiêu người mơ ước. Ôm ấp trong mình mơ mộng ấy đến gần hết lớp 10 thì tôi gặp anh.
Anh hơn tôi một tuổi, ngày đầu tiên tôi gặp anh là trời mưa tầm tã, hành lang bị cơn mưa hắt nước vào trở nên trơn trượt, tôi cũng vì thế mà trượt ngã, tôi đang đau đớn định bám vào cái gì đó để đứng dậy thì một bóng dáng chạy đến đỡ tôi, anh dìu tôi đến ghế đá gần đó, nhẹ giọng hỏi tôi có bị thương nặng không, từ trong cặp anh lấy ra một chai dầu nóng, nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi. Tôi rối rít cảm ơn anh, anh thì chỉ mỉm cười đáp lại “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Kể từ khi đó tần suất tôi gặp anh càng nhiều hơn, chúng tôi càng trở nên thân thiết, sự thân thiện và nhân hậu của anh đã khiến tôi rung động. Trong một khoảnh khắc nào đó tôi chợt nhận ra rằng mình đã yêu anh rồi. Nhưng tôi không dám nói ra vì sợ sẽ khiến anh ái ngại mà giữ khoảng cách với tôi. Cứ như thế tôi mang nỗi niềm tương tư cho đến khi anh tốt nghiệp.
Anh rời khỏi trường còn tôi vẫn còn là cô học trò lớp 12, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, anh kể về cuộc sống của sinh viên đại học, còn tôi thì nói về những áp lực về thi cử của học sinh cuối cấp. Có một giai đoạn tôi bị khủng hoảng tâm lý, trong khi các bạn trong lớp đã xác định được bản thân muốn học ngành gì và trường nào, nghe họ tâm sự về mong ước của bản thân mà tôi cảm thấy bơ vơ, tôi cảm thấy mình lạc lõng với các bạn trong lớp, mơ hồ về chính tương lai của bản thân, rốt cuộc bản thân tôi đang cần gì?
Thật may là tôi có anh, anh đã giúp tôi vượt qua nỗi lo đó, anh kiên nhẫn cùng tôi tìm ra những thế mạnh của thân tôi mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến là mình đang sở hữu đó. Nhờ có anh mà tôi không còn cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, tôi đã biết mình cần gì và phải làm gì. Từ đó tình cảm tôi dành cho anh càng trở nên đậm sâu, tôi càng ngày càng thương anh hơn.
Tôi thi đậu Đại học, ba mẹ tôi thì lại muốn tôi đi du học vì để được bên cạnh anh tôi đã dành hết thời gian còn lại của kì nghỉ hè để thuyết phục ba mẹ.
Giữa tháng 10 năm đó tôi lên thành phố, người đón tôi ở sân bay là anh, anh chào đón tôi bằng một nụ cười ấm áp, lúc đó anh bảo “Bây giờ trông em trưởng thành hơn rồi.”
Tôi dự định sẽ hẹn một ngày nào đó sẽ tỏ tình với anh, nói ra hết tâm tư của bản thân trong quãng thời gian qua, dù anh có từ chối thì tôi vẫn sẽ cố gắng theo đuổi anh, để trở thành người được anh yêu.
Nhưng lời yêu còn chưa kịp ngỏ thì tôi đã hay tin anh có bạn gái, tôi như chết lặng, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy nó, tàn nhẫn mà bóp nát không thương tiếc. Tôi hi vọng như gì mình nghe thấy đều là những lời giả dối thì khi thấy anh hạnh phúc bên chị thì mộng tưởng của tôi đã hoàn toàn tan vỡ.
Ngoài việc khóc tôi chẳng còn làm được gì cả, tình cảm mà tôi luôn dấu sâu trong tim như liều thuốc độc đang dần thấm vào cơ thể tôi, khiến tôi tê liệt, cơ thể suy nhược, tinh thần sa sút. Và rồi tôi đổ bệnh, nằm viện đến ngày thứ 3 thì anh hớt hải chạy đến thăm tôi trách tôi tại sao không thông báo cho anh biết, mãi đến khi anh nghe các bạn của cô nói thì mới vội chạy đến đây.
Nhìn thấy anh, nước mắt của tôi lại tự động chảy ra, tôi nghẹn ngào khóc không thành tiếng, vừa khóc tôi lại cảm thấy bản thân thật thảm hại, dường như tôi đang cầu xin sự thương hại từ anh.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp chị, chị rất đẹp, anh và chị rất giống nhau cả hai người đều rất lương thiện. Với một người không quen không biết như tôi mà chị có thể sẵn sàng bỏ thời gian chăm sóc tôi đến khi khỏi bệnh. Chị nói rất nhiều với tôi về anh, hai người là bạn từ nhỏ của nhau, vì chị phải theo gia đình lên thành phố sinh sống nên họ mới phải chia xa, hai người có cơ duyên gặp lại nhau tại trường đại học, dần dần hai người tiến đến quan hệ yêu đương. Một chuyện tình thật đẹp.
Khi gặp chị, tôi đã biết bản thân mình đã không còn cơ hội nữa rồi, có lẽ chị là lựa chọn phù hợp nhất với anh.
Kể từ đó tôi không còn liên lạc với anh thường xuyên nữa, nhưng bản thân tôi vẫn không ổn chút nào. Tôi hay nhớ lại những chuyện cũ, nhớ lại khoảng thời gian khi chúng tôi còn học cấp 3. Khi nghĩ đến đó tôi lại bật khóc, trái tim tôi đau quá, nếu không khóc tôi không biết phải trải qua cơn đau này như thế nào. Và rồi tôi đổ bệnh lần nữa, lần này tôi giấu kĩ không cho một ai biết, tôi sợ phải gặp lại anh, h gặp anh tôi không biết phải đối diện với anh như thế nào nữa.
Trốn tránh thực tại, tôi quyết định nghe theo ba mẹ sang nước ngoài du học, tôi cứ nghĩ rằng rời xa nơi chứa đầy kỉ niệm này rồi sẽ có ngày tôi quên anh đi. Tôi ra đi mà không để lại cho anh một lời từ biệt. Anh dường như biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
7 năm, đó là khoảng thời gian tôi đi du học, cũng là quãng thời gian tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh, khi tôi trở về nước không biết bằng cách nào anh đã tìm thấy số điện thoại của tôi và hẹn nhau ra gặp mặt. Nhìn anh với chị hạnh phúc bên nhau tôi vừa mừng lại vừa đau, mừng vì anh và chị có một cuộc sống vui vẻ bên nhau, còn đau là vì trái tim tôi lại co thắt liên hồi, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân khiến tôi muốn gục ngã và tìm cách trốn tránh anh thêm một lần nữa, vết thương tưởng như đã lành của tôi dường như lại trở nên đau nhứt, tôi cứ ngỡ đã quên nhưng nào có dễ đến thế. Trong tim tôi anh luôn tồn tại ở một vị trí đặc biệt.
Ngày cưới nhìn thấy anh sánh vai cùng chị hạnh phúc đi trên lễ đường, tôi thầm nguyện rằng hai người sẽ một đời bình an, mãi cứ dành cho nhau sự chân thành nhất.
Nước mắt tôi tuôn trào, tạm biệt anh, người đã tô thêm sắc màu cho thanh xuân của em, tạm biệt người em thương, hãy mãi hạnh phúc nhé.
© Ốc Nhỏ - blogradio.vn
Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.