Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người đã đi cùng tôi suốt năm tháng thanh xuân

2019-04-08 08:35

Tác giả:


blogradio.vn - Phải chăng nỗi nhớ vốn chẳng liên quan gì đến vấn đề thời gian? Tôi chỉ nhớ rằng chúng ta đã từng cùng ngồi trên ban công đếm từng cánh hoa phượng rơi đỏ rực một góc sân trường. Nắm tay nhau, phong ba bão táp cũng không quật ngã được.

***

Dứt khoát ra đi, dè dặt trở về...

Nếu hãng hàng không thời gian bán vé khứ hồi, mỗi ngày tôi sẽ mua một tấm trở về ngày hôm qua. Thế nhưng nhân sinh làm sao có thể? Vì vậy tôi phải tự nhắc nhở mình, đã không thể trở về những ngày tháng đẹp đẽ ấy thì chỉ còn cách gắng sức tiến về phía trước.

Rồi lại tự hỏi, ngày hôm nay hoài niệm ngày hôm qua, ngày mai sẽ hoài niệm ngày hôm nay, ngày kia sẽ hoài niệm ngày mai… cứ như vậy cho dù có nói rằng sống cho trọn vẹn không, chẳng phải chính là khiến cho ngày mai lại vẫn sẽ nuối tiếc níu kéo ngày hôm nay hay sao?

Phải chăng nỗi nhớ vốn chẳng liên quan gì đến vấn đề thời gian?

Tôi chỉ nhớ rằng chúng ta đã từng cùng ngồi trên ban công đếm từng cánh hoa phượng rơi đỏ rực một góc sân trường. Nắm tay nhau, phong ba bão táp cũng không quật ngã được.

Chuyến bay từ Narita, Nhật Bản hạ cánh trên sân bay Nội Bài đúng 8h30p tối theo giờ Việt Nam. Tôi khoác balo, kéo vali theo chân dòng người ra sảnh chính sân bay. Điện thoại vừa kết nối wifi, chưa kịp thao tác gì thì đã có thông báo từ Facebook “Phân Ruồi đang gọi bạn”, như thể người bên kia liên tục không ngừng bấm gọi chỉ cần tôi mở máy là sẽ nhận được ngay. Phải giới thiệu trước, Phân Ruồi tất nhiên chỉ là biệt danh của nàng. Câu chuyện về cái biệt danh này hẳn nhiên cũng là một câu chuyện dài. Tên thật của nàng thì trái lại, vô cùng xinh đẹp, mỹ miều - Trần Ngọc Trân. Nói theo cách của cha nàng nghĩa là cô con gái bảo bối vô cùng trân quý. Lần đầu tiên nghe tên nàng tôi tưởng tượng ra một người con gái dịu dàng, nhu mì, mong manh như liễu rủ, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh câu nói “tên giống như người” là hoàn toàn không có cơ sở.

Tôi mỉm cười ấn nút chấp nhận cuộc gọi video. Chưa kịp nhìn bộ mặt vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại, tiếng hét lanh lảnh của người nào đó đã xuyên thủng màng nhĩ tôi: “Cậu chết ở đâu rồi hả? Cậu có biết một khắc tuổi xuân đáng giá ngàn vàng không? Thế mà cậu đã bắt bà đây đợi những năm năm rồi còn muốn bà đây chờ đến bao giờ, mau lăn về đây nhanh”.

Bởi vì tôi không đeo tai nghe nên toàn bộ tràng chửi rủa thánh thót của nàng nghiễm nhiên theo chiếc loa phóng thanh điện thoại vượt thoát ra ngoài. Trong vòng bán kính mười mét lấy tôi làm trung tâm, những cặp mắt không hẹn mà gặp đều bắn về phía tôi những biểu tượng cảm xúc vô cùng phong phú, sinh động. Bảo không xấu hổ thì cũng không đúng, bảo xấu hổ thì cũng không hoàn toàn. Đúng hơn tôi lại có cảm giác đang được hưởng thụ sự quan tâm, đồng cảm của người khác trong khi lỗ tai tôi vẫn không ngừng bị ngược đãi. Nếu bạn ở Nhật (tôi không biết những nước khác thì như thế nào) năm năm, bạn sẽ biết cảm giác được hàng trăm con mắt đổ dồn về phía mình là một điều hiếm hoi đến mức nào. Người Nhật, họ thậm chí bận đến mức không rảnh để nhìn người khác. Cảm giác này nói cho tôi biết tôi thực đang đứng trên đất Việt Nam, trên quê hương yêu dấu của tôi. Dù vậy da mặt tôi cũng không dày đến mức có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi nghiêm trang trước sự chiêm ngưỡng của mọi người. Tôi cố gắng bước nhanh ra khỏi sảnh sân bay trong tiếng lảm nhảm không ngừng của người nào đó.

“Bà cô à, xin cậu, tớ vừa xuống khỏi máy bay, hiện giờ đã ngồi trên taxi. Tớ thề sẽ bay về bên cậu”. Tục ngữ có câu “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Tôi như thế này hoàn toàn là do bị ép buộc, ông trời xin hãy làm chứng cho tôi.

Nghe tôi nói vậy nàng cũng có vẻ đăm chiêu ra chiều thương cảm. Chiêu thức lấy độc trị độc quả nhiên có tác dụng thần tốc. Nói thần tốc bởi lẽ khi tôi còn chưa kịp đắc ý với thành quả của mình thì nàng đã lại phun tiếp vào cái mặt tôi trên màn hình điện thoại: “Phủ phui cái mồm thối nhà cô, không nói được câu nào tốt đẹp hơn à?”

Nếu tôi còn không biết thân biết phận ngậm miệng mà nghe nàng tuôn lời vàng ngọc thì dù không bị nàng bóp chết cũng bị nàng làm cho tức chết.

Y theo lệnh triệu tập của nàng đúng 9h00p tôi đã có mặt trước cửa nhà hàng Vọng Quán trên phố Xuân Thủy. Con phố này vẫn đông nghẹt người như xưa. Trước đây chúng tôi thường gọi đây là con đường sinh viên. Bởi lẽ xung quanh đây tập trung khá nhiều trường đại học cùng với chợ Dịch Vọng Hậu và chợ Nhà Xanh là hai khu chợ lớn nhất được coi là thiên đường mua sắm của giới trẻ.

“Tuổi trẻ của chúng mình không có chợ Nhà Xanh thì biết đi về đâu hả Tiểu Tử?”

“Từ khi ra trường đi làm tớ chưa bao giờ quay lại đó nữa. Nhưng lúc nghe tin cháy chợ Nhà Xanh tớ tự nhiên lại muốn đến tận nơi xem thử. Chính mắt nhìn thấy những dãy kiot ngày nào còn đông đúc, nhộn nhịp đầy sức sống mà giờ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát. Tớ cảm giác như chính mình cũng mất đi thứ gì đó. Tiểu Tử, tớ sợ rằng rồi đây không chỉ chợ Nhà Xanh mà ngay cả chúng mình cũng bốc cháy đến trần trụi hết cả mất thôi”.

“Tiểu Tử, cậu về đi”.

Thực ra khi đọc tin nhắn của nàng tôi thực rất muốn phá lên cười nhưng lại cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nhưng lần này tôi biết nàng không nói đùa. Hoặc giả lời nói là đùa giỡn nhưng tâm ý là chân thật. Đã vô số lần nàng nửa đùa nửa thật bảo tôi: “Tiểu Tử, phải làm thế nào cậu mới chịu về hả?”

Tôi liền ăn miếng trả miếng: “Nếu cậu chấp nhận hi sinh như vậy hay là đổi lại tớ cũng chịu thiệt thòi trở về làm chân xách váy cưới cho cậu có tốt hơn không?” Nàng đứng hình nửa giây rồi ngay lập tức gửi cho tôi một icon hình con quái vật cầm đao chém điên cuồng vào màn hình, máu văng tung tóe. Rồi nói rất tuyệt tình: “Thế thôi cậu đừng về. Có làm ma thì cũng cứ làm con ma tha hương đi đừng có về đây làm phiền tớ”. Tôi cười ha hả vì kích trúng điểm yếu của nàng, nhưng bất tri bất giác trong lòng lại cảm thấy trống trải kì lạ.

Còn lần này, tôi nghĩ, cũng đến lúc rồi. Thực tế từ sau khi bảo vệ luận văn cao học cách đây gần nửa năm tôi đã có kế hoạch trở về Việt Nam. Chỉ có điều từ đó đến nay tôi luôn cảm thấy khúc mắc ở đâu đó khiến tôi vẫn còn chần chừ. Nhưng sau khi nhận được tin nhắn của Phân Ruồi tôi đã hoàn toàn thông suốt. Ngay ngày hôm sau tôi nộp đơn xin chuyển công tác về Việt Nam. Cũng may chi nhánh công ty ở Hà Nội đang thiếu người nên giám đốc rất nhanh đã đồng ý.

Lúc tôi gọi điện đặt vé máy bay, anh nhân viên hãng hàng không với cái giọng miền Nam vô cùng ngọt ngào, dễ thương rất thành thật khuyên tôi: “Em nên đặt vé hai chiều. Vé này rẻ hơn vé một chiều đến gần ba mươi ngàn yên lận đó. Về Việt Nam rồi có muốn trở lại Nhật Bản hay không thì tùy em quyết định. Anh bảo thật”. Tôi cám ơn ý tốt của anh nhưng vẫn kiên trì đặt vé máy bay một chiều về Việt Nam và từ chối cho lý do. Anh bảo chưa thấy người nào lạ lùng như tôi. Tôi cười, có lẽ chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại kiên quyết như thế. Lúc đó điều tôi nghĩ duy nhất chỉ là “tôi phải về Việt Nam”, ngoài ra cũng không nghĩ được điều gì hơn.

Tokyo vẫy tay tạm biệt tôi bằng một trận tuyết nhẹ lúc 10 giờ sáng. Ở Tokyo lâu như vậy nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi tôi được chứng kiến một trận tuyết đẹp đến thế. Tuyết ở Tokyo không nhiều, có những năm tuyết chỉ rơi lác đác vài trận lúc gà còn chưa gáy nên không dễ gì mà được ngắm một trận tuyết thực sự ở Tokyo. Vậy mà đúng vào lúc tôi chuẩn bị rời xa nơi này, ông trời lại đổ một trận mưa tuyết tuyệt đẹp như muốn giúp tôi hoàn tất cảnh quay cuối cùng trong cuốn phim kỷ niệm ở Tokyo. Vậy thì nhân vật chính là tôi sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ? Không có, hoàn toàn không có. Bức hình cuối của tôi ở Tokyo đã không còn có tôi nữa, chỉ có những bông tuyết trắng muốt nhảy múa tự do giữa không trung. Tạm biệt nhé, Tokyo, giấc mơ của tôi.

© Nguyễn Khuyên – blogradio.vn

Xem video Blog Radio 593: Em đi rồi, để lại tháng Tư ở đó

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top