Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người bạn năm mười bảy tuổi

2018-01-31 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Trong khoảnh khắc chiều tà, chúng tôi hai cô nữ sinh mãi trò chuyện rôm rả cùng nhau trong khung cảnh tĩnh mịch của đoạn đường quê yên ả. Mặt trời xuống núi như một hòn than đỏ hồng khổng lồ, vài lũ chim còn nhấn nhá trên cành cây liễu ven đường, đùa nghịch nhau chí chóe mà chưa chịu về tổ.

***
blog radio,  Người bạn năm mười bảy tuổi

Mười bảy tuổi, tâm hồn mình luôn rộng mở những điều mới lạ…

Khi ấy tôi còn là một con bé hiền lành, chăm chỉ. Tôi chẳng phải bận tâm, suy nghĩ nhiều về những chuyện lặt vặt xảy ra trong cuộc sống. Tôi đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa. Thế nhưng tôi rụt rè, nhút nhát và chẳng có lấy một đứa bạn thân. Và chính vì thế tôi bầu bạn cùng sách trong thư viện tường, mãi mê trong từng câu chữ. Tôi đọc tất thảy những gì liên quan tới văn học ở thư viện hiện có, nào là những cuốn truyện tuổi thơ hay của bác Nguyễn Nhật Ánh như Đi qua hoa cúc, Trại hoa vàng, Trước vòng chung kết... cho đến những cuốn văn học nước ngoài Không gia đình, Cuốn theo chiều gió…

Rồi một ngày cậu ấy đến, mái tóc rối và cặp kính cận dày cộp, mặt lốm đốm tàn nhang. Tôi gặp cậu vào một buổi chiều, trong không khí tĩnh mịch của một buổi chiều thu mát mẻ, khi các lớp bên cạnh còn đang say sưa trong bài giảng của giáo viên, vài ba tên ngái ngủ, tiếng máy quạt chạy đều đều… Tôi loay hoay trong dãy sách cố tìm cho ra cuốn Chú bé rắc rối. Bất chợt ánh mắt tôi chạm phải dòng nhan đề, kia rồi nhưng lúc này đang nằm trong tay của một cô nàng lạ hoắc. Hình như cảm nhận ai đó đang nhìn mình, cậu ta vội cụp cuốn sách lại ngước nhìn tôi:

- Cậu đang tìm cuốn sách này hả?

Tôi khẽ gật đầu, trong đầu vẫn đang tìm kiếm trí nhớ xem thử cậu ta ở lớp nào trong tất thảy bảy lớp của khối mười một.

Cậu ấy nhẹ nhàng đặt vào tay tôi cuốn sách:

- Cậu cầm đi, tớ chỉ xem qua thôi, tớ đang tìm cuốn Rồng đỏ.

Tôi à lên một tiếng, thì ra cậu là fan của truyện trinh thám, tôi có đọc qua cuốn Rồng đỏ rồi.

Tôi quay sang “Tóc rối” chỉ cho cậu chỗ để của cuốn Rồng đỏ. Cậu gật đầu cảm ơn và chào tạm biệt. Vài lần sau đó tôi phát hiện “Tóc rối” xuất hiện khá thường xuyên trong thư viện, chỉ là ngồi ở góc bàn bên cửa sổ hướng gần ban công, tôi luôn chọn chỗ có máy quạt vì người tôi rất dễ đổ mồ hôi mặc dù tiết trời mùa thu khá là dễ chịu. Tôi phát hiện ra “Tóc rối” vì cô nàng luôn là người sau cùng rời thư viện và luôn cẩn thận tắt hết quạt quanh đó, đóng tất thảy những cánh cửa còn sót lại trong buổi chiều tà ai đó vội vả ra về mà quên cài chót, hình ảnh đó để lại ấn tượng trong tôi khi nghĩ về cậu ấy, một hành động đẹp.

blog radio,  Người bạn năm mười bảy tuổi

Tôi lặng lẽ phụ cậu ấy đóng cửa, “Tóc rối” biết sự xuất hiện của tôi và cậu ta lân la lại gần trò chuyện cùng tôi. Lâu dần tụi tôi trở thành bạn của nhau. Chúng tôi trò chuyện với nhau nhiều hơn, về những cuốn sách mà chúng tôi thích nhất. “Tóc rối” luôn muốn có một vườn rau tuyệt đẹp của riêng mình thay vì vườn hoa ngớ ngẩn của cậu nhóc Chuẩn trong truyện Trại hoa vàng. Tôi bảo sao lại gọi đó là vườn hoa ngớ ngẩn, “Tóc rối” trả lời tỉnh bơ: “Rau ăn được còn tụi hoa cỏ chỉ có thể để ngắm.”

Tôi liền kể cho cậu nghe rằng mớ hoa đó rất hữu ích, Chuẩn đã mua được cho em nó một chiếc cặp sách cho năm học mới, sắm cho nhỏ Thảo bên nhà một bộ đồ đẹpvà chùm hoa hồng đầy kiêu sa đã làm cảm động trái tim Cẩm Phô.

Kể tới đây, “Tóc rối” vội hỏi:

“Cẩm phô là đứa nào?”

Tôi giật mình:

“Cậu đọc Trại hoa vàng mà không biết Cẩm Phô là ai hả?”

"Tóc rối" lắc đầu và thú nhận rằng thật ra ban nãy cậu ấy chỉ vội lướt qua vài trang đầu chứ chưa đọc hết cuốn sách.

Tôi lắc đầu, chỉ biết than trời...

Tóc rối khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc chiều tà, chúng tôi hai cô nữ sinh mãi trò chuyện rôm rả cùng nhau trong khung cảnh tĩnh mịch của đoạn đường quê yên ả. Mặt trời xuống núi như một hòn than đỏ hồng khổng lồ, vài lũ chim còn nhấn nhá trên cành cây liễu ven đường, đùa nghịch nhau chí chóe mà chưa chịu về tổ. Chúng tôi đạp xe qua những ngôi nhà lúc này đã nghi ngút mùi thơm của bữa cơm chiều, vài ánh lửa lập lòe xuyên qua tấm phênh nứa của một ngôi nhà có những bóng cây gạo thật to. Tóc rối bất giác sờ bụng rồi nói một câu bâng quơ:

“Đói bụng thật cậu nhỉ.”

Tôi gật đầu vì nghe bụng mình cũng réo inh ỏi.

Hai đứa ngưng trò chuyện, hì hục đạp cho nhanh tới nhà, lúc đó còn một đoan đường khá dài.

Chúng tôi thân với nhau vì những điều giản đơn như thế. Tình bạn cần nhất là sự chân thành với nhau. Chỉ cần ở cạnh nhau kể cho nhau nghe những điều giản dị trong cuộc sống, cùng nhau làm những điều mình thích.ở bên nhau thoải mái, vô tư kể cho nhau nghe vài mẩu chuyện vui, cùng nghêu ngao vài bản nhạc. Đôi khi muốn họ ở cạnh ta lâu dài.

© Trần Thị Trà Linh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

back to top