Người ấy đi rồi
2024-02-20 05:25
Tác giả: ThanhThanh
Trong hồi ức ngọt ngào của thời học trò, tôi kể lại câu chuyện về một tình yêu đôi lứa đầy nhiệt huyết, bắt đầu từ những năm thơ ấu và đi qua những thăng trầm khó khăn của cuộc sống. Đó là một câu chuyện về hai trái tim trẻ, hòa mình vào cuộc sống học đường, và cùng nhau trải qua những biến cố mà đời mang lại.
Tất cả bắt đầu từ buổi gặp mặt đầu tiên, những ánh mắt tinh nghịch của chúng tôi gặp nhau giữa dòng người đổ về trường học. Tên của cô ấy là Linh, một cô gái với mái tóc đen mượt, đôi mắt to tròn và nụ cười dễ thương. Tôi, một chàng trai lạc quan, luôn đầy năng lượng tích cực, và từ lúc đó, chúng tôi bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình.
Những năm tháng học trò là những ngày êm đềm nhất, nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu nảy mầm. Chúng tôi chia sẻ bí mật, nụ cười, và những giây phút vui vẻ giữa những bài giảng và bài kiểm tra. Mọi khoảnh khắc trở nên đặc biệt bởi sự hiện diện của đối phương, và tôi biết rằng mình đã tìm thấy người bạn đời đặc biệt.
Chúng tôi không chỉ chia sẻ những niềm vui, mà còn cùng nhau vượt qua những thử thách và khó khăn. Học trò không chỉ là thời gian của những kỷ niệm tươi đẹp, mà còn là những thử thách, những buổi tập luyện căng thẳng và những bài kiểm tra áp lực. Tuy nhiên, mỗi khó khăn chỉ khiến tình yêu của chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuộc sống học đường đưa chúng tôi đến những ngã rẽ mới, nhưng tình cảm của chúng tôi vẫn nguyên vững. Linh muốn theo đuổi nghệ thuật, trong khi tôi đam mê khoa học. Sự đa dạng này tạo nên một môi trường tốt để chúng tôi học hỏi và phát triển, nhưng đôi khi cũng tạo ra những rạn nứt nhỏ.
Những năm cuối cùng của trung học là thời kỳ khó khăn nhất. Áp lực từ cuộc sống và học tập khiến chúng tôi phải đối mặt với những quyết định quan trọng. Linh và tôi bắt đầu nhận ra rằng chúng tôi phải đi trên những con đường riêng biệt để theo đuổi ước mơ cá nhân. Cuộc sống đưa đẩy chúng tôi vào những thách thức không ngờ, và mỗi người chúng tôi đều phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn.
Dù đã cố gắng hết mình để giữ cho tình yêu của mình không bị đổ vỡ, nhưng có những lúc, sự xa cách trở nên không thể tránh khỏi. Cả hai đều đối diện với sự hiểu lầm và những ngày tháng yên bình trở nên hiếm hoi. Chúng tôi cảm thấy như đang bị cuốn vào cuộc sống, mất kiểm soát và mất nhau theo từng ngày.
Khi chúng tôi bước vào cánh cửa của đại học, sự chia xa trở nên không thể tránh khỏi. Linh và tôi chọn những ngôi trường khác nhau, những địa điểm học tập xa cách hàng nghìn dặm. Dù biết sẽ đau lòng, nhưng chúng tôi nhất quyết chấp nhận thử thách mới, hy vọng rằng khoảng cách không làm mờ đi tình yêu của chúng tôi.
Tuy nhiên, thực tế lại không như chúng tôi mong đợi. Cuộc sống đại học mang lại những trải nghiệm mới, mở ra cánh cửa cho những mối quan hệ mới. Mặc dù cả hai chúng tôi cố gắng giữ liên lạc, nhưng thời gian và khoảng cách đã khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Tin nhắn ngày càng ít đi, và cuối cùng, chúng tôi cảm nhận rõ sự giãn cách giữa chúng tôi.
Nỗi buồn và sự tiếc nuối lan tỏa qua từng dòng chữ trên màn hình điện thoại. Đôi khi, tôi cảm thấy như chúng tôi đã mất lạc nhau giữa cuộc đời hối hả của mỗi người. Linh đã gặp những người bạn mới, và tôi cũng vậy. Những mảnh ghép của cuộc sống mới đang hình thành, nhưng cảm giác mất mát vẫn ẩn sau những nụ cười.
Cuộc sống tiếp tục, và từng người chúng tôi bắt đầu xây dựng những hình ảnh mới, nhưng những ký ức về nhau vẫn đọng mãi. Những lá thư tình cảm, những bức tranh vẽ chung, và những đoạn nhạc mà chúng tôi từng nghe cùng nhau - tất cả trở thành những vật thể thần kỳ nhưng đau lòng.
Mỗi mối quan hệ đều có một hồi kết, và của chúng tôi cũng không phải là ngoại lệ. Chúng tôi đã mất nhau giữa dòng đời, nhưng những năm tháng học trò và tình yêu đầu đời vẫn là một phần quan trọng của chúng tôi. Dù đã trưởng thành và đi trên những con đường riêng biệt, chúng tôi không thể xóa nhòa đi những dấu vết của nhau trong tâm hồn mình.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng đôi khi, sự mất mát không có nghĩa là kết thúc. Thay vào đó, nó là một phần quan trọng của quá trình trưởng thành và học hỏi. Linh vẫn là một phần của quá khứ tôi, và những bài học từ tình yêu của chúng tôi là những điều quý giá nhất tôi mang theo trên hành trình tiếp theo của mình.
© Thanh Thanh- blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.