Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu một ngày yếu đuối quá, em có thể tựa vào chị và khóc được không?

2018-12-25 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Những năm hai chị em sống xa nhà, em chưa một lần để chị thấy em khóc, và chị cũng vậy. Chúng ta chỉ cười với nhau, nói những điều khiến nhau vui vẻ, trưng ra bộ mặt hài hước thoải mái của mình. Em vẫn luôn thắc mắc, liệu có phải sự nguỵ trang đó đang làm cho chúng mình dần xa nhau? Dù em biết nụ cười có thể trấn an nỗi lo sợ, như McMurphy trong Bay trên tổ chim cúc cu có nói: “Ai không biết cười, người đó mất chỗ dựa”, nhưng em luôn nghi ngờ rằng có thật nụ cười lúc nào cũng tốt hơn nước mắt hay không?

***

Chị à!

Chị bất ngờ đúng không, khi nhận được thư của đứa em hôm nào mình cũng gặp?

Em cũng bất ngờ lắm, vì người đầu tiên em nghĩ tới khi quyết định viết lá thư tay đầu tiên lại là chị.

Không phải mẹ. Không phải bố. Mà là chị.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió nhè nhẹ và nắng hanh hao, hệt như không khí ngày tết trong ký ức của chị em mình. Chị có như em không, hoài niệm những ngày thơ ấu? Những ngày chúng ta coi việc học là gánh nặng, được chạy nhảy rong chơi cùng lũ bạn trong xóm là niềm hạnh phúc vô biên, chiều về tắm vội vài gáo nước rồi ngồi xuống hít hà mâm cơm mẹ nấu. Ôi em nhớ những tháng ngày đó quá!

Dạo này em thấy đời mỏi mệt quá, hay là em khóc một chút nhé, có được không? À không phải vì chuyện cãi nhau với chị nên em mới thế này đâu. Em thừa biết chị không có lỗi gì, em có buồn nhưng em không trách.


Chị nuôi em với tâm thế của người mẹ. Có lẽ vì thế nên chị cố giữ cho suy nghĩ của mình già dặn và chín chắn hơn chăng? Để rồi nhiều lúc chị không hiểu những gì em nói. Hôm em kể rằng Nam Tae Hyun rời Winner, Winner sẽ không còn là W5 hoàn hảo nữa; chị cười khẩy và cho là chuyện chẳng liên quan; nhưng chị biết không, tối đó em đã khóc rất nhiều, cảm giác không bao giờ được thấy năm người họ đứng cùng một sân khấu làm em đau đớn, em khóc mãi và rồi lịm đi trong bản ballad da diết của họ.

Cậu ấy đã cống hiến cả tuổi trẻ lẫn nhiệt huyết, tài năng và cái tôi nghệ thuật của mình, những gì tốt đẹp nhất cậu ấy đã cho hết đi, kết cục lại như vậy, chẳng phải là rất đáng buồn sao?

Chị không hề hiểu, một chút cũng không, vốn dĩ mọi thứ trong em đã vỡ vụn, nên em bực mình, em to tiếng, và chị em mình cãi nhau. Em nói chị làm ơn đừng xem đó là chuyện đùa, cũng đừng cười cợt trước mặt một fangirl đang đau lòng như thế. Chị em mình từ trước đến nay quả thật là rất khác biệt, chị sống bằng lý trí, còn em luôn bị cảm xúc chi phối mà đâm ra vô cùng nhạy cảm. Như khi cả hai cùng đọc Hoàng tử bé, chị nhớ không, lúc hoàng tử nói với tác giả rằng: “Chỗ tôi sống bé lắm, đi thẳng tới trước mặt người ta cũng chẳng đi được bao xa”, chị gật gù cảm thán vì câu đó rất hay, còn em lại lặng người rồi ôm mãi cảm giác thương xót đến tận cùng.

Chúng ta chẳng phải cũng giống như Hoàng tử bé đó sao, thế giới rộng lớn, nhưng những gò bó xiềng xích đôi chân chúng ta, chúng ta đâu thể tự do đến những nơi mình muốn đến, lang thang qua các thành phố mình si mê hay làm công việc đúng theo sở thích. Chị có cảm giác tù túng không? Hay là chỉ mình em bất thường? Có lẽ vậy chăng, vì em mang tâm hồn của cơn gió trời nên mới căm ghét sự bóp nghẹt của cuộc đời này đến vậy?

Em cũng không biết nữa.

Chỉ là…

Đột nhiên em muốn khóc…

Cho vỡ tan hết những tủi đau em kìm nén bấy lâu nay. Rõ ràng em tốt nghiệp trường Đại học loại ưu, năng lực em có, kỹ năng cũng có, nhiệt huyết căng tràn, sao chẳng có công ty nào thu dụng? Em phải làm công việc em không hề thích, nhiều lúc phải khom lưng vờ cười giả lả để cuối tháng nhận lương. Em mệt, mệt rã rời.

Nên em muốn khóc.

Cố tỏ ra mình ổn, cố vờ rằng sẽ ổn mãi lâu rồi.

Em kiệt sức. Nhiều lúc em muốn nói hết cùng chị, nhưng lại sợ chị lo lắng. Em im lặng, ngày qua ngày luẩn quẩn với nỗi mệt nhoài chực chờ đánh gục em.


Những năm hai chị em sống xa nhà, em chưa một lần để chị thấy em khóc, và chị cũng vậy. Chúng ta chỉ cười với nhau, nói những điều khiến nhau vui vẻ, trưng ra bộ mặt hài hước thoải mái của mình. Em vẫn luôn thắc mắc, liệu có phải sự nguỵ trang đó đang làm cho chúng mình dần xa nhau? Dù em biết nụ cười có thể trấn an nỗi lo sợ, như McMurphy trong Bay trên tổ chim cúc cu có nói: “Ai không biết cười, người đó mất chỗ dựa”, nhưng em luôn nghi ngờ rằng có thật nụ cười lúc nào cũng tốt hơn nước mắt hay không?

Nếu như bây giờ em khóc trước mặt chị, thì sao?

Nếu một ngày nào đó em thật sự không chịu đựng nổi nữa, em có thể dựa vào chị mà khóc hay không?

Em sẽ không yếu đuối vừa khóc vừa ước mình đừng lớn, bởi em biết trưởng thành là điều bắt buộc của thế gian. Em chỉ ước có thể bao dung với những lỗi lầm non dại của mình, và kiêu hãnh ngẩng cao đầu bước tiếp…như cách mà em đã từng làm.

Chị sẽ cổ vũ em đúng không? Chị sẽ mãi ở cạnh em lúc em cần đúng không? Hay anh ấy sẽ cướp mất chị? Bởi từ lúc sinh ra em đã có chị, nên thật khó khăn khi em phải chấp nhận sự thật là chị sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ bận rộn trăm nghìn công việc vun đắp cho gia đình nhỏ của chị. Em vốn luôn ích kỷ như vậy mà. Phải làm sao với tính cách này của em đây?

Tình cảm của chị em mình rất lạ. Chúng ta có thể nói tất tần tật chuyện trên trời dưới đất điên rồ khờ dại, chỉ duy nhất chuyện tình cảm chúng ta không chia sẻ cùng nhau. Chúng ra giấu giếm hình ảnh khờ dại trong tình yêu của mình, em nghĩ là do ngượng ngùng đấy thôi.

Nhưng bây giờ em muốn giới thiệu cậu bạn ấy với chị. Đó là cậu bạn luôn nhẫn nại với em, dù tính tình em có đôi chút khó chịu và kỳ quặc, cậu ấy vẫn mỉm cười đi cạnh em, hỏi em có đang ổn không, những lúc như vậy cậu ấy tuyệt đối không bỏ em lại một mình. À vâng, có một chàng trai như vậy đấy, nên em rung động cũng là điều dễ hiểu phải không? Chắc chị đang thắc mắc cậu ấy có gì đặc biệt mà khiến một-cơn-gió-như-em muốn dừng chân? Cậu ấy không có gì đặc biệt cả, nhưng cứ thử gặp cậu ấy đi, chắc chắn chị sẽ thích.


Chị thấy không, em không hề đơn độc đâu nhé! Nên dù có đôi lúc quá mải mê với tình yêu mà không chăm sóc tốt cho em thì cũng đừng day dứt. Chị hãy cứ tự do sống cuộc đời của chị đi. Bốn năm đứng ra gánh vác trách nhiệm của một đứa con cả là quá đủ. Em xin lỗi vì là một phần nặng nề đè nén tuổi thanh xuân của chị.

Bây giờ em tuyên bố chị chính thức được tự do!

Hãy thật hạnh phúc nhé, nhất định phải thật hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc,vĩnh viễn hạnh phúc. Không phải em tham lam đâu, là chị xứng đáng mà!

À… còn điều này nữa, dù đã 22 tuổi rồi, thỉnh thoảng em vẫn có thể là cô gái bé nhỏ dại khờ đi tìm chị chứ?

Và nếu chị rảnh, hãy đọc Vĩnh việt Tugumi nhé! Nhờ câu chuyện đó mà em đã có thể nói lời vĩnh biệt thời niên thiếu của mình với nụ cười thật đẹp.

Chị thử khuyên em xem, em nên đọc câu chuyện gì để có thể an lòng chào tạm biệt thời độc thân của chị đây?

P/s: Hy vọng lá thư này có thể đến tay chị,

Hy vọng em có được sự dũng cảm đó!

© Minh Tâm – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top