Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chị tôi là thợ vá hạnh phúc

2014-08-25 01:20

Tác giả:


Blog Family - Rất nhiều khi tôi tưởng Hạnh phúc là hai từ không có thật trên tinh cầu này, nhưng rồi tôi phát hiện ra Hạnh phúc có khắp mọi ngõ ngách, thôn xóm, có trong lòng bàn tay của bé sơ sinh, của thanh niên, của người già… Hạnh phúc chỉ chơi trốn tìm với kẻ nghĩ mình là người bất hạnh nhất trần thế!


***

Tôi nhớ mãi lời hứa nghẹn buồn của chị tôi trong buổi tối định mệnh ba năm về trước…

Tôi đứng chết trân bên giường bệnh, nhìn bệt máu loang lổ trên ga giường mà tim như vỡ nát, nhịp thở rối bung và co thắt dữ dội. Hai chân tôi tê liệt, không nhấc nổi một bước nào rồi bỗng nó xụi lơ, queo quắp. Tôi quỵ xuống, nước mắt ròng rã tự bao giờ đã thô ráp trên mặt và một cảm giác khô khan chiếm dần máu thịt tôi. 

Những chiếc áo blouse trắng toát vây quanh, tôi chỉ kịp nhìn mẹ qua kẽ hở. Đôi mắt mẹ nhắm nghiền, máu trào lên mũi bê bết đỏ thẫm và những ngón tay, ngón chân tím tái… tôi ngồi bất động, nức nở và nấc lên thành tiếng đau xót trong vòng tay ôm của chị. Chị siết chặt tôi vào lòng, kéo vạt áo chùi nước mắt cho tôi: “Nín! Đừng khóc! Mẹ không còn thì còn anh chị… Chị sẽ lo cho mày ăn học, không bắt mày nghĩ học đâu. Đừng… khóc… nữa…”. Mấy từ cuối cùng chị gào lên yếu ớt, hơi sức chị đã rệu rã và chị ôm víu lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài… Ôi, hình ảnh ấy… cũng xảy ra khi tôi vừa tròn 4 tuổi, khóc rống đòi ba giữa cái đêm trống nhạc dồn dập: “Họ khiêng ba mình đi đâu vậy chị…? ”. Chị bồng tôi lên, sửa lại vành tang và lặng lẽ không một lời nào. Năm đó, chị mười chín tuổi. Thì ra quá khứ mịt mờ, ảo não xưa lại lần nữa phủ lên hiện tại, biến hiện tại thành một quá khứ đau buồn khác. 

Bác sĩ bảo cần nói chuyện riêng với chú tôi. Mắt tôi chằm chằm nhìn hai người đàn ông đó bước ra cửa, chẳng nghe ngóng được gì nhưng tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng. Tôi nghe loáng thoáng lời của ông bác sĩ “ Lo cho cháu bé ấy…”. Ông quay nhìn tôi, một ánh nhìn chua chát và đầy thương tiếc…Rồi tôi ngờ nghệch hiểu ra. Tay tôi đè lên ngực, cổ họng tê cứng… tôi ú ớ không phát ra được từ nào. Trái tim nấn ná trong lồng ngực chắp nối từng nhịp đập khổ sở…trời không có tuyết mà lòng tôi rét căm căm. Mãi sau này chú tôi mới kể lại tận tường lời bác sĩ đêm hôm đó “Bà ấy không qua khỏi... Hãy chuyển về để bà ấy ra đi thanh thản trong ngôi nhà của mình. Thiết bị trong bệnh viện chỉ giúp bà ấy sống thêm vài tiếng nữa thôi nhưng phải chịu đau đớn rất nhiều…” 
trái tim

Hai tuần trước khi mẹ nhập viện, mẹ và anh chị rất vui mừng khi tôi báo tin đỗ đại học. Tôi sao quên nụ cười rạng rỡ của mẹ, tôi sao quên niềm vui khi anh chị hứa sẽ tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho tôi… tôi sao quên nhiều thứ tươi đẹp kia, niềm vui nhân lên bội lần thì mọi thứ lại bội lần sụp đổ trong tích tắc và lần đầu tiên tôi tin “ Tôi biết tôi mất mẹ/ Là mất cả bầu trời” nhưng đã là lần thứ hai tôi mất đi người thương quý nhất trong cuộc đời. Phải đó, tôi từng là đứa mồ côi cha, bây giờ mồ côi cả mẹ nữa…Từ đây về sau mọi thủ tục giấy tờ liên quan đến tôi đều có ghi như thế. Lúc đó, tôi đau lắm. 
Nấm mồ mẹ tôi còn đang xây dở, thì anh trai tôi nhập viện vì căn bệnh cũ hành hạ. Tôi lầm lũi đem đốt mớ quần áo vắng hơi mẹ, còn chị tôi nước mắt lưng tròng, ngồi bệt ở ngạch cửa sốt sắng, lo âu… Tình hình sức khỏe anh tôi khá ổn nên bác sĩ cho về nhà. Chị tôi sớm hôm săn sóc cho anh, tất bật lo cho chồng con, tính toán những khoản tiền chạy vạy trong đám tang mẹ và chuẩn bị đồ đạc cho tôi nhập học. Chị hứa cho tôi học đại học thật đàng hoàng… Năm đó, chị ba mươi ba tuổi.

Sau ngày thứ 21 mẹ mất, tôi giã từ căn nhà yêu quý qua Cần Thơ nhập học. Chị đưa tôi vào ký túc xá, sắp xếp chăn màn và dặn dò đủ điều: “ Ở đây học lâu lâu rồi về thăm nhà nghe chưa, chị về lo cho anh và cháu…”. Chị nhét cho tôi tờ 500.000 rồi vội vã ra về, dường như chị khóc… Tôi đứng đó nhìn bóng chị mất hút trong dòng xe xuôi ngược… lòng tôi bỗng nhiên chật chội, một nỗi lạc lõng bơ vơ chen vào. Ngay phút giây đó tôi cũng có hứa từ sâu thẳm trái tim mình: “ Em phải học thật tử tế và sống thật mạnh mẽ. Có thể em sẽ khóc vì những đau buồn đã giáng xuống nhưng chốc lát thôi, em sẽ tự lau nước mắt cho mình vì em biết trên thế gian này còn nhiều người bất hạnh hơn em, chị yên tâm nhé!”

Tháng ngày rủng rỉnh trôi nhanh, thì nhật ký của tôi cũng dày thêm những trang buồn, vui lẫn lộn. Đôi lúc ngồi một mình, tôi ngậm ngùi nhớ lại lời hứa của chị. Tôi thương chị, chỉ biết thương chị bằng tình yêu vị kỷ của mình: “ Tôi nhát nghĩ đến chuyện bỏ học. Tôi thèm được học như kẻ khát miền yên tĩnh giữa phố người đông nghẹt. Chị đã khổ nhiều vì tôi”. Suốt cuộc đời này tôi mang ơn chị biết nhường nào! Có lẽ vì tôi ương bướng không chịu bỏ học nên chị nhọc sức gồng gánh, chắt góp từng đồng lo cho tôi.

Căn nhà quê quạnh quẽ, thiếu vắng ba mẹ nhưng vẫn còn bóng hình kỷ niệm được bọc kỹ trong trái tim, tình thương yêu giữa mấy anh chị em tôi càng thêm chặt, thêm sâu. Cũng bởi, chị tôi khéo vá những mảnh hạnh phúc tưởng chừng như vụn nát, hư hao thành nên liền lặn…dẫu còn vết tì, nhưng hạnh phúc mãi tươi xanh dưới bầu trời có chị. Năm nay, chị ba mươi sáu tuổi…gương mặt nám sạm, đôi tay chai sạn, gót chân nứt nẻ và những ngón chân đóng phèn ám ảnh tôi, ám ảnh suốt chuỗi ngày dài phía trước trong cuộc đời tôi “Xin lỗi chị, em ích kỷ sợ mình dốt nát. Em mắc nợ chị, người chị yêu quý còm cõi mưu sinh vì hạnh phúc được đi học của đứa em thơ…”.

Tôi không có may mắn sinh ra trong một gia đình có đầy đủ tình yêu của ba mẹ, tôi không có cuộc đời hạnh phúc như bao đứa trẻ khác…Nhưng, tôi hạnh phúc vì những người thân luôn che chở tôi, tôi hạnh phúc vì bạn bè hay giúp đỡ, yêu quý tôi và tôi hạnh phúc vì có chị- người thợ vá hạnh phúc cho cuộc đời tôi mà chẳng màng hạnh phúc riêng mình. 

Rất nhiều khi tôi tưởng Hạnh phúc là hai từ không có thật trên tinh cầu này, nhưng rồi tôi phát hiện ra Hạnh phúc có khắp mọi ngõ ngách, thôn xóm, có trong lòng bàn tay của bé sơ sinh, của thanh niên, của người già… Hạnh phúc chỉ chơi trốn tìm với kẻ nghĩ mình là người bất hạnh nhất trần thế!
  • Chuông Mây-Hồ Bé Linh

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top