Nếu của ngày xưa ấy
2016-01-11 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Lớn hơn một chút, người ta khi yêu, sợ mất tất cả, sợ vấp ngã để rồi nhón chân rón rén, cũng có kẻ vội vã nắm chặt. Người ta biết, có những tình cảm thầm lặng như giọt sương sớm ngoài hiên, long lanh trong trẻo vắt ngang màu lá nhỏ. Chỉ đợi nắng lên mà bốc hơi khỏi trần thế, rồi bị lãng quên trong một ngày đẹp trời.
Tôi năm nay cũng ngoài hai mươi, cái tuổi vừa già vừa non, vừa vụng dại, cũng kịp vì một vài người mà đánh rơi vài cơ hội, và cũng giống một vài người. Đôi lúc, tôi cũng ngẫm lại những cái mà người ta gọi là “nếu của ngày xưa ấy” mình lựa chọn khác đi, cương quyết hơn, cố gắng hơn, thì chắc có lẽ mình cũng khác đi rất nhiều.
Thế nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, vì nếu chọn lại vẫn là con đường này thôi. Nói hối tiếc liệu có được gì chăng? Cuộc sống vốn dĩ nó khó chu toàn, có khi vui cả ngày với niềm vui nhỏ nhặt nhất. Tiếc vì những điều mình đã bỏ lỡ, vì những lầm lỡ, vì những quá khứ vừa thương vừa yêu. Thế nhưng rồi lại nghĩ hối tiếc có được gì chăng?
Ai đó nói: "Mười bảy tuổi, khi yêu người ta tin mình có thể làm tất cả. Người ta bước đi như một kẻ chinh phục. Người ta chẳng thể ngăn mình thốt lên những lời yêu thương, những tự tình, những ánh nhìn... từ sâu thẳm con tim!"
Lớn hơn một chút, người ta khi yêu, sợ mất tất cả, sợ vấp ngã để rồi nhón chân rón rén, cũng có kẻ vội vã nắm chặt. Người ta biết, có những tình cảm thầm lặng như giọt sương sớm ngoài hiên, long lanh trong trẻo vắt ngang màu lá nhỏ. Chỉ đợi nắng lên mà bốc hơi khỏi trần thế, rồi bị lãng quên trong một ngày đẹp trời.
Rồi đến cái tuổi chán yêu, nhưng vẫn thèm và vẫn cần một bàn tay để nắm, một cái ôm thật chặt. Vẫn nói là không cần, không yêu và không đau, nhưng buồn, nhưng vẫn nhớ nhưng vẫn thương. Cái độ tuổi thật là buồn cười!
Về đêm, những hàng quán đóng chặt, chỉ còn lại vài kẻ nhớ lại quá khứ, trong hơi lạnh se se của Hà Nội mùa đông.
© Gin – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ
“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.
Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau
Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?
Hồi ức mùa lúa chín
Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.
Yêu nhau từ thưở mười hai
Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.
4 con giáp này luôn nhận được sự giúp đỡ của quý nhân trong đời, nắm được cơ hội thì giàu có đến già
Trong suốt cuộc đời mình, 4 con giáp này luôn có quý nhân kề bên.
Chuyện của mùa Hè
Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.
Tự giận dỗi
Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại
Cung đàn vang khúc tình ca
Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy
'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời
Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.