Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nắng mùa đông năm trước

2016-01-28 02:28

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu nỗi nhớ về Mẫn giống như tia nắng mùa đông trong Kai. Nhưng khi ta nắng ấy qua rồi và trôi theo thời gian. Thế nhưng Mẫn giờ đây là nắng mùa đông năm trước, và như thế thì làm sao có thể chạm vào được nữa!

***

Mẫn kéo tấm chăn đắp kín ngực Kai. Cô lạnh lùng trang điểm lại một chút, rồi cúi sát xuống gương mặt Kai:

- Tôi đi đây!

Trong mơ màng, Kai cảm nhận được một hơi ấm nhè nhẹ vuốt ve cả khuôn mặt và một hương thơm dìu dịu phảng phất.

Mẫn lặng lẽ đi ra. Ánh nắng buổi sáng mùa đông hiền dịu ôm lấy thân hình kiều diễm, nắng mơn man những nét trên gương mặt thanh tú của Mẫn. Cánh cửa khép lại trả cho căn phòng nhỏ của Kai một bầu không khí ngột ngạt khác thường.

Kai vùng dậy để thoát ra khỏi bầu không khí ngượng ngập và lạnh lẽo ấy. Nhưng Mẫn đã đi mất, chẳng kịp để ôm cô ấy lại. Những gì cô ấy cần là ở thế giới của riêng cô ấy, Kai yêu Mẫn, nhưng đó là Mẫn của ngày xưa.

***

Sau bao tháng ngày biệt tích khỏi cuộc đời nhau, Mẫn trở về chỉ với một tin nhắn.

- Tôi nhớ anh!

Giây phút đọc được dòng tên người con gái đó, Kai đứng khựng lại. Từ trong căn phòng nhỏ, cái lạnh từ đâu bủa vây lấy tâm trí Kai. Cái lạnh của ký ức những ngày còn yêu còn khổ, của cả những thứ người ta cố để nhớ dù là chẳng hề muốn.

Nắng mùa đông năm trước

Ba năm trước, Mẫn đi chẳng nói một câu nào, chỉ lặng thinh giữa những sôi nổi và nồng cháy của mối tình đầu trong tim Kai.

Mối tình nhẹ nhàng dễ thương tưởng chóng quên ấy hóa ra lại nhiều ám ảnh. Lâu lâu, giữa những cuộc tình vội, giữa những cô đơn lạ lùng của ngày trẻ, Kai lại khóc một mình.

Kai với Mẫn quen nhau cũng chỉ bằng vài dòng tin nhắn trên Facebook. Thế mà cái cơ duyên đưa đẩy con người ta đến với nhau, rồi lại rời xa nhau như chưa hề quen biết.

Kai thở dài trong những vu vơ khó hiểu. Ngày xa nhau, trong Kai chỉ tràn ra một nỗi nhớ. Nỗi nhớ của mối tình đầu ngô nghê, của những nông nổi yêu vội vã. Phải rồi, làm gì có ai ngốc nghếch được đến lần thứ hai...

Cái kí ức mới ngủ quên có ba năm mà khi thức giấc như vọng theo âm thanh rọi từ cả một thế kỉ.

Lòng Kai chênh chao buồn. Cậu băn khoăn, lý do để Mẫn tìm về anh, về tình cảm của ôc gái hoang dã này. Cậu buồn cho những ước vọng chung của hai đứa. Cậu và Mẫn từng ước rằng sẽ học chung một trường đại học, sẽ chăm sóc nhau đi hết ngày dài để rủ rê sức sống lấp đầy lồng ngực trẻ, để cùng nhau đi tới những mộng ước.

Kai chẳng muốn hỏi vì sao Mẫn đột ngột ra đi. Vì những nỗi niềm, những đau khổ nơi ta không phải là thứ nên kể với người đã gây ra nó.

Kai lặng thấy ánh mắt cô gái ấy đong cả một trời lạnh. Cậu chẳng tài nào hiểu nổi cách mà cô trở về. Nhưng ánh mắt buồn thăm thẳm bóp nghẹt trái tim Kai, gọi những thổn thức nơi cậu ồn ào trở lại.

Thứ Mẫn mang tới những xúc cảm của Kai lúc này chẳng phải là những ngô nghê, những vấn vương ngày xưa nữa, mà là một vòng tay đầy tin cẩn.

Mỗi mùa chỉ có một lần, cho dù năm nào cũng lặp lại. Cái đó giống nỗi nhớ. Nếu nỗi nhớ về Mẫn giống như tia nắng mùa đông trong Kai. Nhưng khi ta nắng ấy qua rồi và trôi theo thời gian. Thế nhưng Mẫn giờ đây là nắng mùa đông năm trước, và như thế thì làm sao có thể chạm vào được nữa!

Cho dù Mẫn quay lại, mang nắng thắp những cũ kĩ dậy lên trong thoáng chốc tim Kai thì đó cũng chỉ là thoáng chốc của hiện tại thôi... Làm sao níu được những ngây ngô của ba năm trước. Đôi vòng tay giờ đây chỉ có thể ôm được thể xác nhưng làm sao ôm được những xúc cảm chóng vánh và xa lạ ấy.

Lòng Kai rộn lên những câu hỏi chẳng có lời đáp. Cơn mưa chớm đông nhẹ giăng vào lòng cậu những rối ren của cảm xúc. Chẳng nghĩ nữa, chỉ biết là mình vẫn còn yêu. Thật buồn khi phát hiện ra lòng mình còn yêu…

Nắng mùa đông năm trước

Và Kai khóc.

Mẫn đi rồi, Kai mới khóc.

Ngoài trời, mưa vẫn thê thiết. Mưa gieo lạnh vào không gian. Những lấm tấm lất phất bay ấy có to tát gì đâu mà sao ghê gớm thế!

Kí ức vốn dĩ là thứ kì quặc!

Giữa băn khoăn, lo lắng và lãng quên một nửa, Kai nói với Mẫn những quan tâm vô nghĩa như thế. Trong trí nhớ của cậu, mẹ Mẫn hình như mới đâu có bốn mươi. Dạo trước đôi lần sang Mẫn chơi thấy bà còn khỏe lắm. Thế mà hôm nay Mẫn báo mẹ vừa mất vì bênh ung thư.

Khoảng thời gian ba năm dội vào tâm trí Kai những ấn tượng dữ dội. Lúc này, cậu thấy Mẫn thật là bí ẩn. Cô chẳng khóc nhưng lạnh lùng hơn bao giờ hết. Trong vòng tay mình, Kai mơ hồ nhận ra bóng dáng quen thuộc cũ. Đúng là Mẫn của những năm trước.

Người Kai yêu nhất.

Lòng Mẫn bâng quơ nhớ về ba năm trước.

Mẫn nhớ cái ngày cô rũ bỏ tình cảm của Kai, rũ bỏ những ước mơ chung để đi lên thủ đô kiếm sống. Vai cô gánh cả một góc trời quê hương, tâm can cô ấp ôm đôi mắt mẹ già và tiếng cười em nhỏ.

Còn hình ảnh Kai cùng với những mơ mộng và ước vọng… Cô có thể ấp ôm nó cùng những tất bật này? Bây giờ Mẫn đã là người khác, chẳng còn hợp với Kai nữa. Khuôn mặt nhợt nhạt của người mẹ bên giường bệnh đánh bật những mộng mơ ra khỏi tâm trí Mẫn.

“Ai rồi cũng khác đi, yêu nhau rồi ai cũng sẽ đến ngày chệch khỏi quỹ đạo đời nhau thôi”. Nước mắt Mẫn rơi xuống lúc nào không biết nữa.

Thế mà cũng đã ba năm.

Xa nhau rồi cũng có khi về với quỹ đạo của đời nhau.

© Nguyên Bảo – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top