Năm tháng vô tình, chính mình rồi cũng khác
2022-11-09 01:30
Tác giả: Đông Anh
blogradio.vn - Có ngoảnh lại mới thấy, con đường mình chọn rốt cuộc đã bước đi được bao xa, người bên cạnh mình đã ở lại được bao lâu, từ những mất mát học được những gì. Thời gian vẫn đi trên con đường thẳng tắp, Sài Gòn đã khác, chính mình cũng khác. Không có gì trên đời là không thay đổi, chỉ là nhanh đến mức không tưởng, hay chậm đến mức không nhận ra.
***
“Thường thì chúng ta thay đổi bản thân vì một trong hai lý do: cảm hứng hoặc tuyệt vọng”, doanh nhân Jim Rohn không cần sử dụng quá nhiều câu chữ cũng nêu được đích danh tiền đề dẫn đến sự thay đổi. Đến giọt nước cũng không chảy hai lần qua cùng một nơi thì con người làm sao giữ cho mình tách bạch khỏi sự thay đổi.
Dù muốn dù không, thời gian vốn là quy luật bất thành văn không phạm trù nào có thể can thiệp. Có những thay đổi nhìn thấy được, cũng có những thay đổi diễn ra trong âm thầm, chung quy ngoại trừ sự thay đổi thì không có gì là không thay đổi.
Người trưởng thành đôi lúc ngồi nhìn lại và ngạc nhiên, chính mình đã là điều gì đó rất khác so với ngày xưa. Và dĩ nhiên, như nhà văn người Anh - Lewis Carroll nói, tôi không thể quay lại ngày hôm qua, bởi vì khi ấy tôi là một con người khác.
Từ khoảnh khắc đầu tiên đến với thế giới chính là đã chấp nhận bị chi phối bởi sự thay đổi. Phôi thai trở thành trẻ sơ sinh, rồi đứa trẻ bắt đầu cao lớn, chẳng bao lâu đã là một người trưởng thành. Vẻ bề ngoài thay đổi là điều ai cũng nhìn thấy, thay đổi tâm lý là điều ai cũng biết nhưng không nhìn thấy được. Dù cho có thể nhìn thấy hay không đi nữa, không ai có thể phủ nhận sự đổi thay tỷ lệ thuận với nhịp chảy thời gian.
Thành phố nơi tôi lớn lên, có người gọi là Sài Gòn hoa lệ, còn với tôi đó là một người bạn đồng hành. Chương trình hòa nhạc sáng cuối tuần ở nhà hát thành phố vẫn diễn ra đều đặn từ lúc tôi còn là học sinh tiểu học, đến giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi. Có điều mỗi khi đến nghe, tôi chọn đứng phía xa để nhìn được toàn cảnh nhà hát và đám đông vây quay dàn nhạc thay vì chen chúc và xung phong lên hát khi được MC mời như hồi nhỏ.
Dàn nhạc cũng thay đổi, phong cách ăn mặc thoải mái hơn, các thiết bị chơi nhạc điện tử dần dà áp đảo mấy nhạc cụ cồng kềnh. Đến cả giai điệu ngợi ca thành phố này cũng hiện đại và trẻ trung hơn rất nhiều.
Khu trung tâm náo nhiệt được những bóng đại thụ ôm ấp, nhiều khoảng không gian phục vụ việc đi bộ hình thành. Gần đây nhất là hoạt động đạp xe dạo phố vừa tiết kiệm vừa bảo vệ môi trường, cũng là niềm vui mới với người cũ ở nơi này như tôi chẳng hạn. Có lẽ đối với thế hệ trước tôi nữa, trên mảnh đất này chỉ còn được đôi ba sợi hồi ức. Thời gian giống như cục tẩy, không chỉ xóa những cái cũ dành chỗ cho sự thay đổi, mà còn xóa luôn hình ảnh cũ trong tâm trí con người.
Đến nhận thức còn thay đổi chóng mặt thì sá gì các vật chất khác. Trước đây chúng ta cho rằng Trái đất bằng phẳng, dưới chân là mặt đất còn bầu trời ở trên đầu. Sau này mới biết, hoá ra Trái đất vốn hình cầu. Rồi sau nữa chúng ta khám phá ra hệ Mặt trời là một trong các hệ hành tinh, Trái đất hay Mặt trời chỉ như giọt nước trong đại dương của dải ngân hà rộng lớn. Nhưng rồi lại lần nữa, biết rằng dải ngân hà cũng chỉ bằng hạt bụi trong không gian của các thiên hà.
Có ngoảnh lại mới thấy, con đường mình chọn rốt cuộc đã bước đi được bao xa, người bên cạnh mình đã ở lại được bao lâu, từ những mất mát học được những gì. Thời gian vẫn đi trên con đường thẳng tắp, Sài Gòn đã khác, chính mình cũng khác. Không có gì trên đời là không thay đổi, chỉ là nhanh đến mức không tưởng, hay chậm đến mức không nhận ra.
© Đông Anh - blogradio.vn
Xem thêm: Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.